GIẢI NHÂN QUYỀN VIỆT NAM 2008 GIẢI TRUYỀN THÔNG LIÊN MẠNG
2011 TRONG SỐ NÀY
-
Ủng hộ những cuộc chống trả bạo quyền
Cộng sản Hà Nội của giáo dân và giáo sỹ giáo xứ
Thái Hà, Ḍng Chúa Cứu Thế Hà Nội ngày 3 tháng 11 năm
2011.
- Ủng hộ lời
kêu gọi toàn dân xuống đường cứu nước
của Bác sỹ Nguyễn Đan Quế ngày 10 tháng 11
năm 2011 năm.
- Ủng hộ quyết
định đ̣i công lư và sự thật của Tỉnh
Ḍng Chúa Cứu Thế Công Giáo Việt Nam.
- Ủng hộ những
cuộc biểu t́nh của đồng bào quốc nội:
phản kháng bạo quyền Cộng sản Hà Nội, chống
Tầu Cộng xâm lăng, đ̣i quyền làm người,
tự do tôn giáo, dân chủ, nhân quyền và sự vẹn
toàn lănh thổ của dân tộc.
Nhận
định rằng:
- Tự do
tín ngưỡng và tự do tôn giáo là những quyền
tự do tối thượng, bất khả xâm phạm
của con người đă được thế
giới long trọng tuyên xưng qua bản Tuyên ngôn Quốc
tế Nhân quyền ngày 10 tháng 12 năm 1948 mà bạo
quyền Cộng sản Hà Nội từng thừa nhận
khi trở thành hội viên của tổ chức Liên
Hiệp Quốc năm 1977.
-
Dưới chế độ độc tài toàn trị
của Cộng sản Hà Nội, người dân Việt
Nam chưa bao giờ được hưởng các
quyền tự do căn bản mà đă là người ai
cũng có quyền hưởng. Trái lại, dưới
chế độ này, quyền tự do tín ngưỡng,
tự do tôn giáo là những quyền thiêng liêng nhất
của con người đều bị chà đạp
cũng như nhân quyền, dân quyền bị tước
đoạt, công lư và mọi sinh hoạt dân chủ đều
bị triệt tiêu. Do đó, quyết định đ̣i
công lư và sự thật của Tỉnh Ḍng Chúa Cứu
Thế Công Giáo Việt Nam đă phản ảnh bộ
mặt thực dối trá và lừa đảo của
đương quyền Cộng sản Hà Nội.
- Ngày 3 tháng
11 năm 2011 vừa qua, Cộng sản Hà Nội đă, dùng
lực lượng công an cải trang thành bọn côn
đồ xă hội đen, kéo đến đập phá nhà
thờ Thái Hà, Ḍng Chúa Cứu Thế Hà Nội, tấn công, khủng bố đánh
đập tàn bạo giáo dân và các vị giáo sĩ trong âm
mưu kích động hận thù, chia rẽ tôn giáo.
- Lời kêu
gọi toàn dân xuống đường cứu nước
của Bác sỹ Nguyễn Đan Quế ngày 10 tháng 11
năm 2011 để phá bỏ cơ chế độc tài
toàn trị Cộng sản Hà Nội đang thống
trị quê hương hiện nay, đă tỏ bày
được tận cùng nỗi đau trầm thống
của tổ quốc cũng như hiện t́nh bi
thương của đất nước mà chưa bao
giờ dân tộc ta lại phải gánh chịu và đau
nhục như bây giờ.
V́ vậy,
Phong rrào Yểm trợ Tự do Tôn giáo và Nhân quyền
Việt Nam, trong phiên họp bất thường Hội
đồng Điều hành Trung ương tại Little
Saigon, thủ đô người Việt quốc gia tỵ
nạn Cộng sản ở hải ngoại, thành phố
Westminster - miền Nam California, Hoa Kỳ vào ngày 4 và ngày 11
tháng 11 năm 2011.
Đồng
lên tiếng:
1/ Cực
lực lên án hành động đàn áp, khủng bố
hiện nay của Cộng sản Hà Nội dưới h́nh
thức trá h́nh, mượn tay “xă hội đen” đối
với giáo dân và các vị giáo sĩ Thái Hà (Hà Nội) và
nhiều nơi khác tại quốc nội.
2/ Đ̣i
hỏi Cộng sản Hà Nội trả tự do tức
khắc, vô điều kiện cho những giáo dân đă
bị bắt giam vô cớ và hoàn trả lại tất
cả tài sản đă tịch thu trái phép cho giáo xứ Thái
Hà.
3/ Đ̣i
hỏi Cộng sản Hà Nội phải tôn trọng
quyền tự do tín ngưỡng của toàn dân, chấm
dứt những hành vi đàn áp, trù dập và khống
chế các tôn giáo truyền thống của dân tộc.
4/ Triệt
để ủng hộ : - Giáo dân, giáo sĩ Thái Hà, -
Lời kêu gọi toàn dân xuống đường cứu
nước của Bác Sỹ Nguyễn Đan Quế ngày 10
tháng 11 năm 2011, - Quyết định đ̣i công lư và
sự thật của Tỉnh Ḍng Chúa Cứu Thế Công
Giáo Việt Nam; đồng thời, đẩy mạnh công
tác yểm trợ những tiếng nói đấu tranh
đ̣i quyền làm người, tự do tôn giáo, dân chủ,
nhân quyền và quyền mưu cầu hạnh phúc của
các vị lănh đạo tinh thần các tôn giáo: Đại
lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ (Giáo hội
Phật giáo Việt Nam Thống nhất), Tổng Giám
mục Ngô Quang Kiệt (nguyên Tổng Giám mục Tổng
Giáo phận Hà Nội), Giám mục Cao Đ́nh Thuyên (Giám
mục Giáo phận Vinh), cụ Lê Quang Liêm (Giáo hội
Phật giáo Ḥa Hảo Thuần túy), các Linh mục Nguyễn
Văn Lư, Phan Văn Lợi, Nguyễn Hữu Giải, Chân
Tín, các Mục sư Nguyễn Hồng Quang, Nguyễn Công
Chính, Bác sỹ Nguyễn Đan Quế và các nhà đấu
tranh dân chủ tại quốc nội.
5/ Tâm thành
bày tỏ ḷng kính phục ư chí quật cường và
cương quyết vùng lên tranh đấu đ̣i công lư,
sự thật, quyền làm người, tự do tôn giáo,
dân chủ, nhân quyền và quyền mưu cầu hạnh
phúc của giáo dân Thái Hà và của mọi giới
đồng bào quốc nội. Người Việt tỵ
nạn Cộng sản hải ngoại và Phong trào nguyện
đem hết tâm sức hỗ trợ và sát cánh cùng
đồng bào quốc nội, đấu tranh để
sớm đem lại quang vinh cho tổ quốc và hạnh
phúc đích thực cho dân tộc.
6/ Kêu
gọi Liên Hiệp Quốc, các cường quốc, các
nước yêu chuộng tự do, các tổ chức nhân
quyền và tập thể người Việt tỵ
nạn Cộng sản hải ngoại, hăy tiếp tục
hỗ trợ các cuộc đấu tranh của giáo dân Thái
Hà cũng như đồng bào khắp nơi tại
quốc nội, đang vùng lên chống Tầu Cộng,
đ̣i quyền sống, quyền làm người, quyền
mưu cầu hạnh phúc và các quyền căn bản
của người dân Việt Nam.
7/ Thỉnh
cầu Hoa Kỳ, các cường quốc, các nước
yêu chuộng tự do, các tổ chức phi chính phủ
(NGO), áp lực bạo quyền Cộng sản Hà Nội
trả tự do cho Linh mục Nguyễn Văn Lư,
Đại lăo Ḥa thượng Thích Quảng Độ, các nhân
vật bất đồng chính kiến và các tù nhân
lương tâm đang c̣n bị bạo quyền giam
cầm.
8/ Thỉnh
cầu Liên Hiệp Quốc, Hoa Kỳ và các nước
đă kư Hiệp định Paris ngày 27 tháng 1 năm 1973 và
Hiệp định Genève ngày 20 tháng 7 năm 1954 tạo
điều kiện thuận lợi cho nhân dân Việt Nam
thực hiện “quyền dân tộc tự quyết”
của ḿnh căn cứ theo hai (2) hiệp định
quốc tế này.
9/
Nguyện cầu ngọn lửa đ̣i công lư, ḥa b́nh,
tự do tôn giáo của giáo dân Thái Hà,…tiếp tục lan
rộng khắp nơi tại quốc nội, sớm
giật sập độc tài chuyên chính Cộng sản Hà
Nội, phục hồi quyền làm người, tự do
tôn giáo, dân chủ, nhân quyền và sự toàn vẹn lănh
thổ của dân tộc Việt Nam, trước những
xuẩn động “măi quốc cầu vinh” của bạo
quyền thống trị Cộng sản Hà Nội cùng âm
mưu xâm lăng, bá quyền của Tầu Cộng
hiện nay.
Little
Saigon, thủ đô người Việt quốc gia tỵ
nạn Cộng sản ở hải ngoại,
thành
phố Westminster - miền Nam California, Hoa Kỳ
ngày
11 tháng 11 năm 2011.
Phong
trào Yểm trợ Tự do Tôn giáo và Nhân quyền Việt
Nam.
uuuuuuuuuuu
Liên
hiệp Truyền thông Công giáo Việt Nam phản
đối trước cộng đồng thế giới
và nghiêm khắc lên án việc nhà cầm quyền cộng
sản Việt Nam tiếp tục dùng hệ thống Công an
và côn đồ do Nhà cầm quyền điều
động như công cụ để trấn áp và
cưỡng bức ư chí đ̣i công lư, ḥa b́nh, và sự
thật của anh chị em giáo dân Giáo xứ Thái Hà, Hà
Nội.
Vào lúc
14g45 ngày 03-11-2011 có một toán khoảng chừng 100
người dân không biết từ đâu ùa vào sân Nhà
thờ Giáo xứ Thái Hà cầm 2 loa tay chửi bới các tu
sĩ, linh mục. Họ đă xô xát với các linh mục,
tu sĩ và giáo dân. Cha Gioan Lưu Ngọc Quỳnh ra gặp
gỡ toán dân này th́ đă bị một nhóm túm áo cổ xô
đẩy và gây hấn ngay trong sân nhà thờ. Thầy Phó
tế Vinhsơn Vũ Văn Bằng bị xô xát và thầy
Antôn Nguyễn Văn Tặng cũng bị lăng mạ và
chửi bới. Họ đă lăng mạ nhiều giáo dân
và hăm dọa giết. Đây là đoàn người
tự phát và không có ai đứng ra chịu trách nhiệm
nhưng lại có sự chuẩn bị đầy
đủ máy quay phim chuyên nghiệp, nhiều máy ảnh tác
nghiệp trong nội vi Nhà thờ. Trong khi đó cổng Nhà
thờ đă có bảng: Nơi trang nghiêm cấm quay phim
chụp ảnh, nên Cha Phạm Xuân Lộc đă phản
ứng. Khi đó liền bị một nhóm người túm
cổ áo xô xát. Những người đến chửi bới
các linh mục và giáo dân lại là những người
miệng đầy mùi rượu. Họ như
người say máu đă hung hăn chửi bới và sau đó
đă dùng búa tạ đập tung cánh cửa cổng Nhà
thờ Thái Hà. Toán người này không chịu đối
thoại với các tu sĩ, linh mục. Giáo xứ đă cho
kéo chuông, đánh trống nhà thờ. Anh chị em giáo dân
ở khắp nơi đă kéo đến rất đông. Sau
khi anh chị em ở các xứ đạo lận cận
đă đến hiệp thông, th́ đoàn người kia
đă tự động rút lui.
Trong mấy ngày nay, sau sự
kiện khủng bố Giáo xứ Thái Hà, Nhà cầm
quyền Hà Nội liên tục tăng cường khủng
bố giáo dân Thái Hà; dầy đặc mật vụ, công
an, dân pḥng bao vây Nhà thờ, Tu viện. Các thiết bị
điện tử tối tân được huy động
đến chung quanh nhà thờ.
Sau cuộc khủng bố
bằng côn đồ bị bạch hóa, nhà cầm quyền
Hà Nội quyết định tấn công khủng bố
đợt mới đối với Giáo xứ Thái Hà.
Tương lai của Giáo xứ Thái Hà sẽ ra sao
dưới sự khủng bố trắng trợn của
nhà cầm quyền cộng sản VN.
Thực
ra, qua sự kiện khủng bố Giáo xứ Thái Hà
lần này cũng như sự kiện khủng bố vào
năm 2008, cũng chỉ v́ nhà cầm quyền Cộng
sản Việt Nam muốn cưỡng chiếm đất
đai của Giáo xứ Thái Hà. Chúng tôi được
biết, “tài sản” và “nơi công cộng” được
đề cập đến trong cáo buộc của nhà
nước Việt Nam thực ra là phần đất
của giáo xứ đă được các cha Ḍng Chúa
Cứu Thế mua từ năm 1928 để xây nhà ḍng và
nhà thờ. Nhà ḍng đă được khánh thành ngày 7-5-1929,
và 6 năm sau nhà thờ cũng được khánh thành vào
năm 1935. Sau khi Cộng sản chiếm được
miền Bắc, nhà cầm quyền địa phương
đă chiếm dần đất đai của nhà Ḍng và
giáo xứ. Diện tích nhà ḍng trước đây từ
61,455 thước vuông bây giờ chỉ c̣n 2,700
thước vuông. Nhà nước Việt Nam luôn khẳng
định phần đất này là tài sản do nhà
nước quản lư. Tuy nhiên, nhà cầm quyền không
đưa ra được một văn bản pháp lư
biện minh cho hành động cưỡng chiếm của
họ v́ tất cả việc chiếm đoạt
đất đai đă diễn ra tùy tiện bởi các quan
chức địa phương; và như thế là bất
hợp pháp ngay cả đối với luật pháp của
nhà cầm quyền Việt Nam, một thứ luật pháp
vi phạm trầm trọng những công ước quốc
tế về quyền tư hữu.
Liên
hiệp Truyền thông Công giáo Việt Nam nghiêm khắc lên án
và tố cáo trước dư luận quốc tế
những hành vi khủng bố tại giáo xứ Thái Hà và yêu
cầu nhà cầm quyền cộng sản Việt Nam:
1)
Chấm dứt những hành vi khủng bố Giáo xứ
Thái Hà.
2)
Chấm dứt việc đàn áp Giáo hội Công giáo và các tôn
giáo khác. Bảo đảm an ninh cho các nơi thờ tự
của tất cả các tôn giáo.
3) Nghiêm
chỉnh tôn trọng luật pháp do chính nhà cầm quyền
Việt Nam ban hành và trả lại tất cả tài sản
đă chiếm đoạt của Giáo hội Công giáo
Việt Nam và của các tôn giáo bạn.
4)
Tuyệt đối tôn trọng Nhân quyền và Tự do Tôn
giáo theo như bản Hiến chương Liên Hiệp
Quốc khẳng định.
Trong
niềm tin vào Thiên Chúa, chúng tôi cùng đoàn kết hiệp
thông, chia sẻ, và đồng hành với Giáo xứ Thái Hà.
Chúng tôi
tha thiết kêu gọi Quư Quốc hội, Quư Chính phủ,
Quư Đảng phái Chính trị các quốc gia, Quư Tổ
chức Nhân quyền, Tổ chức Ân xá Quốc tế, Quư
Ủy ban Nhân quyền Quốc tế, các tổ chức
thường quan tâm đến Tự do và Nhân quyền cho
Việt Nam, cùng Quư Cơ quan Truyền thông Thế giới,
cùng đồng hành đấu tranh cho Nhân quyền và Tự
do Tôn giáo tại Việt Nam.
Liên hệ:
Đức Ông Phêrô Nguyễn
Văn Tài. Giám đốc
Radio VERITAS Asia. Buick St. North
Fairview, Quezon City, Philippines. P.O. Box 2642. rvaprogram@rveritas-asia.org
Lm. Gioan
Trần Công Nghị. Giám đốc
Thông Tấn xă Công Giáo VietCatholic. 435 Berkeley Ave. Claremont, CA 91711, USA. Tel (909) 581-8888. conggiao@gmail.
com
Lm. Joachim
Nguyễn Đức Việt Châu. Chủ nhiệm Nguyệt san Dân Chúa
Mỹ Châu. PO Box 1419 Gretna, LA
70053-5440, USA. dan chuausa@yahoo.com.
Lm. Antôn
Nguyễn Hữu Quảng. Chủ
nhiệm Nguyệt san Dân Chúa Úc Châu. 715 Sydney Rd. Brunswick Vic 3056. Australia. dan chuaucchau@gmail.com
Lm. Stêphanô Bùi Thượng Lưu.
Chủ nhiệm Nguyệt
san Dân Chúa Âu Châu. Magazine
Catholi-que. Katholische Monatszeitschrift. info@danchua.de
Lm. Paul Chu Văn Chi. Phó Giám đốc Vietcatholic Network, Sydney
Australia. 92 The River Rd - Revesby.
NSW 2212. Australia. paulvanchi@yahoo.com. ¢¢¢¢
Từ ngày 4 đến ngày 6 tháng
11 này, Sáng hội Rafto tại Vương quốc Na Uy
tổ chức Kỷ niệm 25 năm Giải Nhân quyền
Quốc tế Rafto tại thành phố Bergen.
Khoảng 200 người và tổ chức trong thế
giới đáp lời mời về tham dự cùng với
25 vị Khôi nguyên Giải Rafto. Trong số này thiếu hai
người v́ hoàn cảnh chính trị tại Miến
Điện và Việt Nam, bà Aung San Suu Kyi và Đại lăo
Ḥa thượng Thích Quảng Độ. Tuy nhiên ông Vơ
Văn Ái được Đại lăo Ḥa thượng Thích
Quảng Độ nhờ thay mặt ngài đến Bergen
phó hội. Và thông điệp thu âm của hai vị đă được
phát ra tại hội nghị.
Dưới đây là toàn văn
bản tham luận của Ông Vơ Văn Ái tại Hội
nghị chuyên đề Rafto do Quê Mẹ dịch từ
bản Anh văn :
Tham
luận của Ông Vơ Văn Ái tại Hội nghị Chuyên
đề về Nhân quyền
nhân kỷ niệm 25 Năm Giải Nhân quyền Quốc
tế Rafto – 4-6.11.2011
Thưa
Ông Chủ tịch
Cùng quư vị Khôi nguyên Giải
Rafto, và các Bạn
Tôi rất hân hạnh hiện
diện hôm nay tại thành phố Bergen tham dự Kỷ
niệm 25 năm Giải Nhân quyền Quốc tế Rafto.
Tôi đại diện cho Đại lăo Ḥa thượng
Thích Quảng Độ, vị Cao tăng Phật giáo
của Việt Nam được trao giải năm 2006. V́
lâm t́nh trạng quản chế, năm đó Ḥa
thượng không thể sang Na Uy nhận giải.
Hôm nay, năm năm sau, hoàn
cảnh ngài vẫn y như trước. Ngài vẫn là
người tù ngay trong chùa viện của ngài ở Sài G̣n,
bị cấm tự do di chuyển và không được
tự do tiếp xúc với mọi người. Bị tù
đày, lưu xứ rồi quản chế suốt ba
mươi năm qua chỉ v́ những lời kêu gọi ôn
ḥa của ngài cho tự do và nhân quyền.
Đại lăo Ḥa thượng
Thích Quảng Độ sẽ vui thích biết bao nếu
được đến Na Uy hôm nay. Ḥa thượng nói
với tôi : “Ước chi
tôi là chim, tôi sẽ cùng đạo hữu bay đến
Bergen”. Nếu Ḥa thượng có mặt ở
đây, Ḥa thượng sẽ tŕnh bày cho quư liệt vị
nghe về sự đàn áp và lạm quyền mà nhân dân Việt
Nam phải chịu đựng mỗi ngày tại Việt
Nam. Nhưng tôi nghĩ rằng, sự vắng mặt
của Ḥa thượng mang ư nghĩa mạnh mẽ
nhiều hơn một lời tuyên bố. Rằng Việt
Nam bắt Ḥa thượng phải im lặng và giam cầm
một hiền nhân lương hảo không cho nói lên
những ǵ quư liệt vị muốn am tường về
chế độ Cộng sản.
Những vi phạm nhân quyền
hầu như giống nhau ở khắp mọi nơi, và
t́nh h́nh ấy ở Việt Nam chỉ khác các nơi khác
ở một vài chi tiết so với các tham luận viên
đến từ Tân Cương, Mễ Tây Cơ, Uganda,
Belarus, Congo. Hôm nay, tôi muốn nh́n xa hơn những vấn
đề nhà nước đàn áp và chà đạp những
tự do chính trị hay kinh tế, để hướng
đến chủ đề mà Sáng hội Rafto kêu gọi
chúng tôi tham luận : “Những
thách thức tương lai đối với Quyền Con
người” và những phương
thức trị liệu mà chúng ta có thể đề
xuất để bảo vệ nhân quyền trước
những h́nh thức đột kích mới.
Ở Việt Nam rơ ràng là chúng tôi
đang đối diện với những thách thức
mới đầy lo ngại. Từ ngày Việt Nam mở
cửa đổi mới theo kinh tế thị
trường dưới sự kiểm soát chặt chẽ
của đảng Cộng sản, người ta chứng
kiến sự bùng nổ những bất công xă hội,
với một thiểu số người cán bộ
chỉ huy cao cấp sống trong xa hoa kỳ quái, trong khi
đa số dân nghèo quanh thành thị và thôn quê sống qua
ngày trong thiếu thốn. Dưới chính sách giải
tỏa kinh tế, những dịch vụ cơ bản
như y tế và giáo dục đều phải trả
tiền, v́ vậy dân nghèo không thể đem con cái
đến bệnh viện chữa trị, đặc
biệt các cháu gái phải bỏ học. Khủng hoảng
tài chính tại Việt Nam rất trầm trọng trong
năm nay, đưa tới sự lạm phát phi mă lên
tới 27% và giá cả thực phẩm, xăng dầu, nhà
ở tăng vọt. Các cuộc đ́nh công tại công
xưởng, thay v́ t́m cách lắng dịu những nỗi
bất b́nh hoặc tăng lương, Việt Nam lại
ban hành sắc luật mới bắt những công nhân
trả 3 tháng lương cho chủ nếu cuộc đ́nh
công bất hợp lệ. Toàn cầu hóa biến thành xí
nghiệp bóc lột thân phận người lao
động. Nhiều công ty ngoại quốc đă dời
công xưởng bên Trung Quốc sang Việt Nam v́ nhân công
ở Việt Nam rẻ hơn lại chẳng có Công
đoàn bênh vực cho quyền lợi người công nhân.
Nạn buôn bán phụ nữ và
thiếu nữ phát triển một cách đáng sợ,
thường với sự đồng lơa của Công an và
giới chức Đảng. Nhiều thiếu nữ
Việt Nam đưa sang Trung Quốc, nơi thiếu
đàn bà v́ chính sách một con. Bị bán như gái măi dâm hay
để sinh đẻ cho bọn đàn ông không đủ
tiền cưới vợ, lắm khi trở thành cuộc
hành lạc cho cả làng và sống trong những
điều kiện tàn bạo.
Ảnh hưởng của Trung
Quốc mang lại một thách thức nhân quyền khác.
Sự đe dọa của Trung Quốc không là chuyện
mới mẻ, v́ dân tộc chúng tôi đă chịu hàng ngh́n
năm Bắc thuộc, và nhiều trăm năm chống
ngoại xâm để bảo vệ chủ quyền.
Nhưng hôm nay đây, chúng tôi đang phải chống
trả với một cuộc chiến khác. Trung Quốc
không xâm lấn chúng tôi bằng quân đội, nhưng
với cuộc di dân, nền kinh tế tinh thông và xâm
nhập lănh thổ, lănh hải.
Ngày nay, hàng ngh́n công nhân Trung
Quốc túa vào Việt Nam để làm việc cho những
dự án Trung Quốc trúng thầu. Một số dự án
này gây nhiều tranh căi, như việc khai thác Bô-xít trên Tây
nguyên, không những tàn phá sinh thái và môi trường các dân
tộc ít người, mà c̣n là mối đe dọa nền
an ninh Việt Nam, những làng người Trung Quốc
dựng lên nơi địa điểm chiến
lược vùng biên giới ba nước Việt Nam, Lào và
Cam Bốt.
Dưới tiêu chuẩn thông
thường, hàng hóa rẻ mạt của Trung Quốc tràn
ngập chợ búa Việt Nam, gây ra cảnh mất công
ăn việc làm. Người Trung Quốc không cần
chiếu khán nhập nội Việt Nam. Một biên giới
Trung Việt dài 1300 cây số ở phía bắc, biến thành
vùng buôn lậu cho đủ thứ hàng hóa. Trung Quốc
đ̣i hỏi chủ quyền trên hai quần đảo
Hoàng Sa và Trường Sa, nơi dung chứa các mỏ
dầu và khí đốt, cũng như xâm nhập lănh
hải Việt Nam bắt bớ, bắn giết ngư dân
Việt và xâm phạm trắng trợn các biển, đảo.
Hơn ba tháng qua, hàng ngh́n người Việt đă
xuống đường biểu t́nh ôn ḥa tại Hà Nội
và Sài G̣n để phản đối sự xâm lấn này.
Nhưng đảng Cộng sản, với đa số
lănh đạo thân Trung Quốc, chẳng có phản ứng
nào cả. Trái lại c̣n đàn áp người biểu t́nh,
đồng thời mở rộng ṿng tay với Bắc
Kinh.
Chúng tôi phải giải quyết
sao đây trước những thách thức cháy bỏng này
?
Đại lăo Ḥa thượng
Thích Quảng Độ nói rằng vấn nạn Trung
Quốc chỉ được giải quyết bằng con
đường dân chủ, để cho toàn dân có tiếng
nói định hướng vận mệnh họ.
Hà Nội th́ nói, mọi vấn
đề do sự tăng trưởng kinh tế quyết
định. Nhân dân cần cơm áo, không cần tự do.
Thước đo của tiến bộ là sự tăng
trưởng Tổng
sản phẩm quốc dân, tức
chỉ tiêu GNP
(Gross National Product) (1).
Nhưng chính sách này hoàn toàn
thất bại tại Việt Nam. Thực thế, các kinh
tế gia trong thế giới ngày nay đều công nhận
cung cách theo đuổi sự tăng trưởng GNP, là
thước đo giá trị thị trường hàng hóa
cùng những sản phẩm quốc dân, không đem lại
hạnh phúc. Thực tế, trong cuộc thăm ḍ mới
đây qua 178 quốc gia, một nước nghèo ở Á châu
được sắp hạng cao thứ mười trên
thang “hạnh phúc”. Quốc gia này là Bhutan, nơi không đo
sự tiến bộ bằng Tổng sản phẩm
quốc dân, GNP,
mà bằng GNH
(Gross Nationnal Happiness), Tổng
Giá trị Hạnh phúc quốc dân.
Ư niệm GNH được nhà
vua lúc bấy giờ, Jigme Wangchuk, phát kiến năm 1972. Nhà
vua tin rằng sự phát triển thực sự cho xă
hội loài người khi sự phát triển vật
chất và tâm linh đi song hành để bổ sung và
tăng cường lẫn nhau. Sau khi mở cuộc
thăm ḍ rộng lớn trong quần chúng, nhà vua nhận ra
bốn cột trụ cho một xă hội hạnh phúc :
1. Duy tŕ sự phát triển kinh
tế ;
2. Thăng tiến các giá trị
văn hóa và tâm linh ;
3. Bảo vệ sinh thái ; và
4. Thiết lập sự cai
quản thiện hảo quốc dân (good governance).
Các điều này
được đo đạc qua 72 dấu chỉ h́nh
thành qua 9 lĩnh vực, từ phát triển kinh tế
đến tâm lư hạnh phúc.
Chính phủ cho thành lập Hội
đồng Tổng Giá trị Hạnh phúc quốc dân
đệ tŕnh các báo cáo trực tiếp lên Thủ
tướng. Hội đồng mở những cuộc
thăm ḍ trong quần chúng, định giá các nhu cầu, và
kiểm tra mọi chính sách của chính phủ để
bảo đảm sự tăng cường GNH, Tổng
Giá trị Hạnh phúc quốc dân. Trong một nước
nghèo như Bhutan, giảm nghèo hẳn nhiên phải là
việc ưu tiên. Thế nhưng các chính sách lại
nhằm thăng tiến hạnh phúc qua mọi thể thức,
với một loạt hành động để giáo
dục về quan điểm GNH tại học
đường. Một trong những thể thức
ấy là tọa thiền.
Tọa thiền là một bộ
phận tu học của Phật giáo, và Hội đồng
đă quan sát và nhận thấy rằng, dù theo bất
cứ tôn giáo nào, tọa thiền giúp đỡ cho sự an
lạc tinh thần, đặc biệt trị liệu tâm
trạng căng thẳng (stress) mà con người
đối diện với đời sống hiện
đại. Tọa thiền được đưa vào
học tŕnh các trường. Mục tiêu, theo họ nói,
nhằm cho thiếu nhi được trải nghiệm
sự tự
tại (stillness) trong đời sống
hằng ngày. V́ niềm tự tại có sức
mạnh làm tan biến mọi bối rối trong cuộc
sống. Tự tại cũng mang lại sự
trầm tĩnh. Cung cấp cho trẻ em một nền giáo
dục như thế giúp chúng trở thành những công dân
lanh lợi và có trách nhiệm khi lớn tuổi.
Triết học của GNH đă
làm cho thế giới chú tâm. Tháng 5 vừa qua, tổ
chức Kinh tế Hợp tác và Phát triển có trụ
sở tại Paris (OEDC, Organization for Economic Cooperation and
Development) hoạt động trong 34 quốc gia, đă
lập một danh mục gọi là “Danh mục Đời
sống hữu hảo của Bạn” (YourbetterLife Index)
để lượng giá sự an toàn của người
dân, và t́m cách mở rộng danh mục này đến các
nền kinh tế vừa nổi trội như Brazil. Do
Bhutan đề xướng, tháng 7 vừa qua Đại
hội đồng LHQ đă thông qua Quyết nghị công
nhận sự mưu cầu hạnh phúc là mục tiêu
cơ bản của nhân loại, mục tiêu không t́m
thấy trong trong GNP.
Không phải ngẫu nhiên mà hôm
nay tôi đưa ra ư niệm trên đây trong cuộc thảo
luận tại Bergen về những thách thức cho nhân
quyền. Na Uy không hề nói tới GNH, Tổng Giá trị
Hạnh phúc quốc dân, thế nhưng, Na Uy đă thiết
lập với mô thức riêng của ḿnh về hạnh phúc
con người, một xă hội chăm nom lo cho
người nghèo, môi sinh, kinh tế và chính trị an toàn cho
mọi công dân. Đây chính là kiểu mẫu gợi hứng
chúng ta trong cuộc t́m kiếm cho nhân quyền.
Để kết luận, tôi xin
cất lời kêu gọi Sáng hội Rafto và tất cả
các bằng hữu Na Uy có mặt hôm nay. Trên cao độ
của cuộc chiến tranh Việt Nam vừa qua, Bắc
Âu là những nước đi đầu kêu gọi cho Ḥa
b́nh và Ḥa giải các phe phái. Hôm nay, tôi kêu gọi quư vị cũng
đi đầu, làm bệ phóng cho sự thức tỉnh
toàn cầu về quan điểm độc đáo của
Tổng Giá trị Hạnh phúc quốc dân, GNH, như đáp
án cho những thách thức để mang lại sự tôn
trọng, thăng tiến và hoàn măn Quyền Con Người
trong thế giới.
Xin đa tạ sự lắng
nghe của chư liệt vị.
Vơ Văn Ái
TỰ
DO NGÔN LUẬN
Bán nguyệt san ra ngày
1 và 15 mỗi tháng
IN VÀ TẶNG
TẠI VN
Địa chỉ
liên lạc:
witness2005@gmail.com
Muốn đọc tờ báo trên mạng, xin mời
ghé:
www.tudodanchuvietnam.net
http://tudongonluan.atspace.com
http://www.viet.no
Trong trang mạng thứ 1, thứ 2, thứ 3 và thứ 5 trên đây, Quư
vị có thể t́m thấy
nhiều
tài liệu đấu tranh cho dân chủ tại Việt Nam
Đấu tranh hoà b́nh, bất bạo
động.
Phơi bày phổ biến sự thật
về Hồ Chí Minh.
Giải thể chế độ Cộng
sản độc tài.
I- Vấn đề một
số sinh viên Trường Kinh Thánh Mennonite bị sách
nhiễu.
1. Ngày
28-09-2011: có 4 sinh viên bị công an tỉnh B́nh Dương
mời gồm:
-
Đinh Thanh Gióp bộ tộc Kor, sinh 04-04-1993 tại
Quảng Ngăi. (Anh Gióp hôm đó bịnh không đi).
-
Lầu A Nếnh, sinh 11-10-1992, tại Bắc Giang, bộ
tộc H’mông.
-
Hoàng A Ḿnh, sinh 26-09-1993, H’mông, tỉnh Lâm Đồng.
-
Nguyễn Hoài Ân, sinh 25-06-1993, Phong Điền, tỉnh
Cần Thơ.
Nội dung giấy mời làm
việc về tạm trú, thời gian làm việc là 9g
tới 14g chiều cùng ngày sau khi MS Nguyễn Hồng Quang
cùng 3 sinh viên lên phản ứng trực tiếp tại
đồn công an
2.
Nhưng nội dung th́ bao gồm các vấn đề
như sau:
-
Giấy tạm vắng tức giấy xin phép công an đi
ra khỏi nhà.
-
Đăng kư nghĩa vụ quân sự chưa?
-
Khai lư lịch cá nhân.
-
Điều tra về ai là người giới thiệu
đi học Kinh thánh?
-
Học Kinh thánh để làm ǵ?
-
Khai tên các giáo sư đến giảng dạy.
-
Khai các môn học đă học.
-
Điều tra việc làm sáng trưa tối và các ngày trong
tuần của MS Quang.
-
Điều tra những ai thường tới thăm
trường.
-
Số lượng sinh viên học, số lượng tín
hữu, việc ăn uống hàng ngày? Đi chợ mua
ở đâu?
-
Chương tŕnh hoạt động của Hội thánh
địa phương như thế nào?
-
Kêu gọi bỏ trường Kinh thánh Mennonite sẽ
được giới thiệu việc làm hay chính phủ
cho đi học hay đi nước ngoài.
-
Giới thiệu các trường Kinh thánh mà nhà nước
chọn thuộc các giáo phái TL được nhà
nước cấp pháp nhân.
-
Đặc biệt công an gợi ư bảo tố cáo dối
mục sư Quang.
-
Bôi nhọ mục sư Quang qua các bài báo An ninh, Công an, Sài G̣n
Giải phóng có đăng bài nói xấu trước đây,
in và phát cho sinh viên.
-
In và phát hai văn bản số 340/UBND-VX của huyện
Bến Cát do bà phó chủ tịch huyện Phạm Thị
Tú Hạ kư ngày 05-03-2009 và văn bản số 29/UBND-VX do
chủ tịch xă Vơ Chí Tâm kư ngày 06-06-2011 bác bỏ
đơn đăng kư nhóm thờ phượng Chúa của
mục sư Nguyễn Thành Nhân theo chỉ thị
01/CT-TTg/2005 của thủ Tướng Phan Văn Khải
kư.
-
Công an trưng các văn bản không phải là luật
đó và cho rằng việc nhóm thờ phượng Chúa và
học Kinh thánh như vậy là trái pháp luật, nên công an
không buộc nghỉ học nhưng giới thiệu
trường và việc làm cũng như khuyến khích sinh
viên nghỉ học.
-
Công an cho rằng “bọn bây dân tộc ít học mà học
Kinh thánh nói ai nghe!”
-
Công an có hứa hẹn nhiều và thậm chí cho tiền
sinh viên, nhưng không ai lấy, chỉ có 1 sinh viên lấy
chỉ 50 ngàn = 2,5 USD, để đi xe buưt.
-
Trưa được công an lấy xe hơi đen
đời mới lái đi mua cơm cho ăn.
-
Công an có mua chuộc sinh viên phải cộng tác với công
an và báo cáo mọi hoạt động trong trường và
Hội thánh cho công an.
-
Riêng công an tên là Phúc (số phone: 0908 425 808) nói năng
rất tục tĩu và đ̣i đánh sinh viên tên Nguyễn
Hoài Ân.
-
Khi làm việc b́nh thường th́ quay phim, khi đ̣i đánh
hay nói xấu th́ không quay phim, tắt máy.
-
Đồng thời viên công an nầy bảo sinh viên Ân hăy
diệt ông mục sư Quang đi rồi chiếm
quyền ông ta đi. (Công an từng nói với mục sư
Lê Quí Hữu hay ms Nguyễn Thị Hồng như vậy.)
3. Ngày
04-10-2011 công an tiếp tục mời anh Đinh Thanh Gióp và mời
thêm 4 sinh viên mới gồm:
-
Từ Văn Lên, sinh ngày 26-03-2011,bộ tộc Chăm Phan
Rang.
-
Kiều Văn Bưng, sinh ngày 08-07-1994, bộ tộc
Chăm Phan Rang.
-
Giàng A Công, sinh 1991, bộ tộc H’mông Điện Biên Lai
Châu.
-
Đào Xuân Tân, sinh 11-07-2011, tộc Kinh, Định Quán,
Đồng Nai.
Mục sư Nguyễn Hồng
Quang không cho đi với lư do:
1- Mời sinh viên làm việc
tạm trú mà họ đă lập hồ sơ đăng kư
tạm trú và được cấp thẻ xanh tạm trú
rồi.
2- Kinh nghiệm cho thấy
việc mời nầy có khuất tất, nghi vấn tính
trung thực của CA, nội dung thư mời một
đàng, hỏi cung thẩm vấn một nẻo.
3- Tuyên truyền cho sinh viên
nghĩ xấu và phản bội người dẫn
dắt họ, vi phạm truyển thống đạo
đức dân tộc là “tôn sư trọng đạo” nên Mục
sư Nguyễn Hồng Quang không nhận giấy mời và
không cho đi. Mục sư Quang có ghi trong giấy mời
trả về là công an nên xin lỗi và không diễn ra
cảnh làm việc trên mới cho sinh viên khác làm việc
với công an.
- Chiều ngày 04-10-2011, công an
tiếp tục đem giấy mời Mục sư
Nguyễn Hồng Quang lên Công an làm việc gấp với
ông Trần Minh Chí, Thượng tá đội trưởng
an ninh huyện Bến Cát.
- Ms Quang không đi v́ đang giúp
đỡ sinh viên khóa 2 và 3 Trường Chức vụ Menn.
viết bài giảng mẫu tới thứ 6 mới xong.
Sẽ gặp CA sau.
II- Vấn đề Mục
sư và Tín hữu Mennonite bị hành hung:
1- Ngày
chủ nhật 25-09-2011 lúc 21g30’:
Khi tín hữu Lê Đ́nh Vương
(người tật nguyền, đôi chân teo rất nhỏ
đi khom người sát đất) đi dự thờ
phượng Chúa về cùng Nữ mục sư nhiệm
chức Cổ Thị Ngọc Phương (phụ tá
mục sư Lê Thị Phú Dung, Hội trưởng
Mennonite), Nữ Mục sư nhiệm chức Phạm
Thị Ánh Tuyết (Phụ tá MS Nguyễn Mạnh Hùng HT Chuồng
Ḅ), lúc đến khu vực đường Trần Năo th́
bị theo dơi. Cả ba vào một quán chè bên đường
ngồi th́ có 6 thanh niên nhận diện được và
tấp vào (trong đó có 3 là công an và dân quân địa
phương thường gặp tại trụ sở
Mennonite quận 2). Các Mục sư ra đi, họ liền
cho ba người rượt theo, tông xe, đánh dă man anh Lê
Đ́nh Vương té xuống xe. Rồi họ tiếp
tục đánh, đá vào ngực anh Vương và rút dao
đâm anh. Chúa cho anh Vương né người nên dao
chỉ sượt qua vai. Người anh Vương
bị bầm, nay đă lành.
2- Cùng
ngày giờ và địa điểm nói trên, Mục sư
Phạm Thị Ánh Tuyết cũng bị đánh. Mục sư Tuyết nói sao
các anh đánh người vô cớ? Các “thanh niên” trên cứ
xông đánh vào mặt Mục sư 4 cái liền rất
mạnh. Mục sư Tuyết choáng váng xây xẩm mặt
mày. Những kẻ đánh người tuyên bố: “Bọn
bây c̣n đến nhóm tại đó, tụi tao giết!” và
chửi rủa Mục sư Tuyết thậm tệ.
3. Ngày
03-09-2011, Nữ Mục sư Cổ Thị Ngọc
Phương, trên đường
đến Hội Thánh Chuồng Ḅ nhóm họp, th́ bị
một thanh niên đột ngột ngừng xe trước
mặt, làm Mục sư Cổ Thị Ngọc Phương
té găy xương vai. Lập tức Cảnh sát Giao thông
xuất hiện giải ḥa v́ “xe anh thanh niên không giấy
tờ sợ nên ngừng th́nh ĺnh gây ra tai nạn.” “Thanh
niên” kia theo đến bệnh viện, biết Mục
sư găy xương, liền bỏ ra 1 triệu rồi
đi. Nay xương vai mục sư Phương c̣n ĺa hai
đầu mối với nhau, chưa bó bột. Không
biết rơ thanh niên gây tai nạn là ai?
4. Ngày
10-09-2010, Thị Thảo, một nữ
thanh niên tín hữu Tin lành Mennonite ngụ tại B́nh khánh,
Quận 2, thường xuống Mỹ Phước nhóm
phong trào thanh niên “Sức sống mới” và bị chủ biết
nên đuổi việc. Trên đường đến khu
tạm cư An Phú, Quận 2 nhóm thờ phượng
với thanh niên Mennonite, chị bị một thanh niên tông xe
bị thương bỏ đi, khiến buổi nhóm
phải ngừng lại. Anh em đưa đi cấp
cứu và gia đ́nh đưa về quê Bến Tre. Cũng
không rơ thanh niên gây tai nạn là ai?
III.
Một số thông tin về các Hội thánh Mennonite gần
đây:
1- Ngày
14-08-2011 lúc 22g, Trung tá Huỳnh Văn
Triều, Phó Công an xă Thới Ḥa đ̣i vào nơi sinh viên
kiểm tra hộ khẩu nhưng lại huy động
một lực lượng rất đông công an (có quay
lại video), trong khi đó việc nầy chỉ cần
khu phố hay cảnh sát khu vực là đủ.
Đồng thời không có xuất tŕnh giấy của
viện kiểm sát cho phép soát nhà trong đêm, nên sinh viên không
mở cửa. Công an Triều mời mục sư Nhân lên
hăm dọa đ̣i đánh sinh viên! C̣n khoe khoang thành tích
của ông từng trị bao người!
2- Ngày
30-09-2011 tại xă Long Sơn, huyện Minh
Long, tỉnh Quảng Ngăi có buổi thông công khoảng 50
Mục sư, Truyền đạo các sắc tộc
Quảng Ngăi định kỳ do các sinh viên Khóa 1 khởi
phát: Đinh Đức, Đinh Đốc, Đinh Si,
Đinh Bông, Hồ Hoàng Công được mục sư
Đinh Trỗi, Đinh Ủy, Đinh Thanh Trường,
Đinh Tin, Đinh Thương bảo trợ. Chính
quyền tập trung lực lượng gây khó khăn,
biểu giải tán v́ bất hợp pháp nhưng không ai
giải tán. Khi ra về có 4 nhân sự H’Roi từ tỉnh
Phú Yên bị bắt, bị tịch thu chứng minh nhân
rồi thả ra, nay chưa trả lại chứng minh nhân
dân, gồm có Y chiến, Y Thú, Y Chê, H’Nhựt. Các nhân sự
tỉnh Phú Yên này ra học tinh thần thông công để
về tổ chức Hội thánh ḿnh.
3- Ngày
27-09-2011, công an tỉnh Đồng Nai
mời mục sư Nguyễn Văn Phương thẩm
vấn và buộc giải tán Hội thánh Tin lành Mennonite
Vĩnh Cửu Đồng Nai vốn đă duy tŕ 8 năm
qua. Tại Hội thánh nầy, suốt trong hai tháng qua, công
an liên tục lập biên bản buộc giải tán và
cũng đe dọa Mục sư Phạm Ngọc Thạch
đến giảng tại Hội thánh nầy.
4- Ngày
04-10-2011, công an phường 28
quận B́nh Thạnh mời MS Nguyễn Mạnh Hùng,
Quản nhiệm Hội Thánh Mennonite B́nh Thạnh (Hội
Thánh Chuồng Ḅ) về việc bác đơn đăng kư
nhóm lại.
5.
Hội Thánh Tin lành Mennonite Ba Tri Bến Tre cũng bị chính quyền ra lệnh
cấm tập trung nhóm lại.
6-
Tại Trà Bồng, Sơn Hà, hay
Minh Long, công an cũng luôn thẩm vấn gây khó khăn cho
sinh viên đă ra trường. Theo Truyền đạo
Hồ Hoàng Công tại Trà Bồng, cựu sinh viên khóa 1
bị ông Ấu công an tỉnh Quảng Ngăi buộc không
được tổ chức nhóm. Gia đ́nh nữ sinh viên
H’Rê Đinh Thị Sinh bị công an buộc phải về
không được học, nếu không nghe th́ mất quyền
lợi tại địa phương về kinh tế, y
tế… nếu nghe lời th́ được giúp đỡ
tiền và đi học bất cứ trường nào nhà
nước chỉ cho.
7- 15g
ngày 15-09-2011, chính quyền huy động
lực lượng an ninh, cán bộ đảng viên
đến đập phá tan tành Thập tự giá trên nóc nhà
nguyện Hội thánh Tin lành Mennonite làng G Rắc, Sa
Thầy, Kontum do Truyền đạo A Nhơr quản
nhiệm. Truyền đạo này có hai con gái là Y Nhen và Y Phên
là sinh viên khóa 2 và 3 trường Kinh thánh Mennonite. Y Nhen đă
từng bị công an bắt nhốt và cưỡng bức
từ năm 16 tuổi.
8- Ba
phiên ṭa ngày 23-08-2011, 30-08-2011, 22-09-2011
xét xử việc chính quyền cưỡng chế
đập phá nhà nguyện Mennonite tại Sài G̣n ngày
14-12-2010. V́ hai phiên trước chính quyền tranh luận
thua, không có cơ sở pháp luật, nên hoăn phiên ṭa tới
ngày 22-09-2011. Lần này, chính quyền huy động công an,
đảng viên mặc đồ dân sự ngồi chật
pḥng, không cho tín hữu và mục sư ngồi dự, nên
ngoài an ninh ch́m và công an vũ trang lăm lăm. Dù phán
quyết thua nhưng mọi người dự phiên ṭa
thấy rơ chính quyền không trả lời nguyên đơn
được. Sau phiên ṭa, chính quyền và ṭa án, cả
đảng viên đều thấy bất công và phi lư khi
tuyên án. Ṭa án nói lời thông cảm cho họ: “Tôi trong
guồng máy nầy không làm sao khác được
trước bức xúc của quí vị.” V́ chúng ta chứng
minh chính quyền vi phạm pháp luật trong vụ
cưỡng chế và thu hồi cơ sở Giáo hội,
chúng ta đă khui họ ra trước pháp đ́nh nên họ
rất tức.
IV- Nhận xét:
- Công an làm việc với sinh
viên để tuyên truyền như trên là bất chấp
pháp luật, bất chấp công luận, sai thẩm
quyền.
- Công an đi xe du lịch màu
đen mua cơm rất sang, trong sân có xe du lịch trắng
và nhiều xe chuyện dụng của công an; thượng
tá an ninh mà ngồi lo nước và cơm, có an ninh tỉnh
làm việc và có thể cấp cao hơn! Làm việc về
tạm trú th́ không cần cán bộ cao như thế!
- Có thể chính quyền c̣n
mục đích khác với Mennonite và cụ thể là
Trường chức vụ Mennonite?
- Qua điện thoại với
ông Thượng tá Trần Minh Chí đội trưởng
an ninh huyện Bến Cát (số
0918455945), từ đầu giây bên kia ông cho biết Ms
Quang có thể liên quan đến việc trả lời
phỏng vấn về mấy tù nhân an ninh chết trong tù!
- Tôi có nói rơ: năm 2009 tôi có
Mục sư Mennonite là K’sotinô chết trong trại giam Ba Sao
tại Nam Hà, miền Bắc về tội danh phá hoại
chính sách đoàn kết của Đảng.
- Ngày 12-09-2011 tôi có một
người Mennonite chết trong tù cũng tại Nam Hà sau
34 năm, 5 tháng 10 ngày bị tù. Tôi có hỏi công an và
phản đối trực tiếp với an ninh và cả
pḥng vấn của truyền thông.
- Mục sư Bùi Văn Tân
cũng “nghe” có nói vấn đề Tù nhân Trương
Văn Sương và tù chính trị và tôn giáo. Phải
chăng họ sẽ làm khó Menno-nite?
- Tuy vậy chúng ta chờ xem Chúa
cho phép Công an và chính quyền CSVN làm tới đâu trong lúc
nầy.
Người phúc tŕnh
MS Nguyễn Hồng Quang
(TDNL biên tập
lại)
Một
tín hữu TL Mennonite bị công an buộc
bỏ đạo
Chị Nguyễn
Tuyết Minh là Thư kư GHTL Mennonite Mỹ Phước I,
Bến Cát B́nh Dương, và là Công nhân công ty Kondo Textiles VN, khu
Công nghiệp I, Mỹ Phước, B́nh Dương.
Ngày 05-10-2011 chị đă bị
công an Bến Cát và B́nh Dương thẩm vấn với
nội dung như sau:
- Họ vu cáo Ms Ng. H. Quang và Ms Ng.
Thành Nhân là “chống phá nhà nước”… c̣n đưa ra các bài
viết bôi nhọ 2 vị của báo SG Giải phóng.
- Cấm chị thờ
phượng Chúa vào chủ nhật hàng tuần và các
buổi bồi linh khác của GH Mennonite Mỹ Phước.
- Yêu cầu chị và con cái cũng
là công nhân phải bỏ đạo Tin lành Mennonite, nếu không
sẽ bị hậu quả.
- Cảnh cáo sẽ dùng biện
pháp mạnh hơn, nếu chị không nghe lời. Đó là không
cho mẹ con chị làm việc tại công ty, trục
xuất về quê quán.
- Hăm dọa rằng một
ngày nào đó sẽ giải tán GH Tin lành Mennonite Mỹ
Phước I, Bến Cát, tỉnh B́nh Dương.
- Điều tra từng thành viên
trong gia đinh của chị, kể cả người
dưới quê nhà!
Buổi làm việc kéo dài 2
tiếng rưỡi đồng hồ trong không khí căng
thẳng.
Kính
gởi:
- Cha Bề trên, Quư Cha, Quư Thầy Ḍng Chúa
Cứu Thế Thái Hà,
- Cha Quản xứ và Quư Anh Chị Em Giáo
dân Giáo xứ Thái Hà,
Đồng
kính gởi:
- Đức Tổng Giám mục Giáo
phận Hà Nội và Hội đồng Giám mục VN,
- Cha Giám tỉnh Ḍng Chúa Cứu Thế
Việt Nam.
Kính
thưa Quư Cha, Quư Thầy cùng Quư Anh Chị Em Giáo dân tại
Thái Hà.
Theo dơi
những tin tức liên quan đến Quư Ḍng và Quư Giáo
xứ từ ngày 07-10-2011 (khi nhà cầm quyền CSVN
triển khai xây dựng trạm xử lư nước
thải Bệnh viện Đống Đa và bị Quư Ḍng
cùng Quư Giáo xứ phản đối), đến biến
cố ngày 3-11 mới rồi (khi nhà cầm quyền phái cán
bộ, công an, cựu chiến binh phối hợp với
côn đồ đầu gấu đến nhà thờ Thái Hà
gây rối, phá phách và hăm dọa), Nhóm Linh mục
Nguyễn Kim Điền chúng con xin được gởi
đến Quư Cha trong Ḍng và Quư Anh Chị Em trong Giáo xứ
Thái Hà những tâm t́nh hiệp thông như sau:
1- Quư Ḍng và Quư Giáo xứ đă
mạnh mẽ khẳng định quyền tự do tôn
giáo (bao hàm quyền có cơ sở để sinh hoạt) khi đưa ra Kiến nghị ngày
7-10-2011, yêu cầu Ủy ban Nhân dân thành phố Hà Nội và Ủy
ban Nhân dân quận Đống Đa (a) dừng triển khai
dự án xây dựng trạm xử lư nước thải
Bệnh viện Đống Đa trên khu đất
thuộc Nhà thờ và Tu viện Ḍng Chúa Cứu Thế Thái
Hà bị lấn chiếm trái phép và (b) giao trả khu
đất cho Nhà thờ và Tu viện để sử
dụng đúng vào mục đích tôn giáo; khi lắp
đặt trên tầng 7 của tu viện vào ngày 26-10
một bảng chữ điện tử với nội
dung: “Yêu cầu nhà cầm quyền Hà Nội trả lại
Tu viện đang mượn làm bệnh viện
Đống Đa cho Ḍng Chúa Cứu Thế Hà Nội và
trả lại Hồ Ba Giang cho Giáo xứ Thái Hà” (một
sáng kiến độc đáo rất đáng học
hỏi); và khi gởi
đến các UBND nói trên và Sở Y tế Hà Nội lẫn
Bệnh viện Đống đa lá Đơn ngày 27-10-2011
lặp lại yêu cầu hoàn trả Tu viện cho Ḍng.
Bởi lẽ sự việc Nhà ḍng và Giáo xứ bị nhà
cầm quyền CSVN tước đoạt cách bất
hợp pháp 58.755m2 trên 61.455m2 (tức chỉ c̣n 2.700m2) là
một hành vi đàn áp tiêu diệt tôn giáo cách thô bạo.
2- Quư Ḍng và Quư Giáo xứ đă
can đảm đ̣i lại quyền tư hữu
đất đai khi làm các việc kể trên theo đúng Quan điểm của
Hội đồng Giám mục Việt Nam ngày 25-09-2008: “Việc
sửa đổi [luật về đất đai]
cần phải quan tâm đến quyền tư hữu
của người dân như Tuyên ngôn quốc tế
của Liên hiệp quốc về Nhân quyền đã
khẳng định: “Mọi người
đều có quyền tư hữu riêng mình hay
chung với người khác… và không ai
có thể bị tước đoạt tài
sản của mình cách độc đoán”
(số 17). Vì thế, chúng tôi cho rằng thay
vì chỉ giải quyết theo kiểu đối
phó hoặc cá biệt, thì giới
hữu trách phải tìm giải pháp
triệt để hơn, tức là để
người dân có quyền làm chủ tài
sản, đất đai của họ, đồng
thời người dân cũng phải ý thức
trách nhiệm của mình đối với
xã hội. Đòi hỏi này lại càng
khẩn thiết hơn trong bối cảnh toàn cầu
hóa ngày nay, khi Việt Nam ngày càng hội
nhập sâu hơn vào nhịp sống chung của
thế giới. Đây sẽ là tiền đề
cho việc giải quyết tận gốc những
vụ khiếu kiện về đất đai và
tài sản của người dân…”. Quyền
tư hữu chính đáng này đă được khẳng
định qua Văn thư ngày 4-11-2011 của Ṭa TGM Hà
Nội gửi cho Quư Ḍng và Quư Giáo xứ: “Ṭa Tổng Giám
mục Hà Nội luôn khẳng định và tôn trọng
quyền Sở hữu của Ḍng Chúa Cứu thế trên khu
đất 61. 455m2 tại 180 Nguyễn Lương Bằng,
Đống Đa bao gồm cả cơ sở và các
phần đất mà các cơ quan nhà nước đang
sử dụng trên diện tích này” và Văn thư ngày
5-11 tiếp đó của Ṭa Giám mục Kontum.
3- Quư Ḍng và Quư Giáo xứ đă
kiên tŕ đấu tranh cho công lư kể từ đầu
năm 2008, khi quyết tâm
lấy lại các phần đất thừa
hưởng từ tổ tiên tiền bối (bị công ty
may Chiến Thắng chiếm dụng), khi can đảm làm
chứng cho sự thật và lẽ phải trước ṭa
án Cộng sản trong phiên xử sơ thẩm ngày 08-12-2008
rồi trong phiên xử phúc thẩm ngày 27-03-2009, khi kiên tŕ
hiệp thông cầu nguyện và lên tiếng cho các dân oan
bị cướp đất đoạt nhà, cho các
chiến sĩ nhân quyền bị cầm tù, như tiến
sĩ Cù Huy Hà Vũ, luật sư Lê Quốc Quân và bác sĩ
Phạm Hồng Sơn, như các tín hữu Công giáo Giáo
phận Vinh và Thanh Hóa…, cho các lănh đạo tinh thần
bị bách hại, như Đức TGM Ngô Quang Kiệt, linh
mục Nguyễn Văn Lư…, cho các vùng đất biển
của Tổ quốc bị lấn chiếm bởi tay
Trung Cộng… theo đúng đường hướng
mục vụ hiện tại của Ḍng Chúa Cứu Thế
Việt Nam. Một đường hướng (rất
đáng noi theo) đă được tŕnh bày trong bức
thư ngày 18-07-2010, “Chúa Cứu Thế không chấp nhận
sự dữ hoành hành” của Cha Giám tỉnh Vinh-sơn
Phạm Trung Thành: “Chúng ta mừng lễ Chúa Cứu
Thế khi ngay giữa trần thế đang ngổn ngang
biết bao điều đau ḷng, Giáo hội Việt Nam
đang cḥng chành trước sóng gió, thiên tai dồn dập,
hạn hán, dịch bệnh (dịch tả nhiều
nơi), băo tố (băo Côn Sơn),... Nhân tai gây bao điều
đau khổ, ngập lụt, cướp của giết
người, điện giật chết người, tai
nạn giao thông, tham nhũng, nợ xấu (Vinashin), làm dâu
bị đầy đọa và chết ở xứ
người, phụ nữ trẻ em bị bán làm nô lệ
t́nh dục, nạo phá thai phổ biến, oan khiên, khiếu
kiện khiếu tố kéo dài,... Phần đông c̣n sống
trong nghèo đói, bất công, bất an (thực phẩm, môi
trường ô nhiễm),... Chúa Cứu Thế đă không
chấp nhận t́nh trạng sự dữ hoành hành, Ngài ra
tay ngăn chặn và chữa lành các vết thương cho
nhân loại. Chúng ta cần mang sự rung cảm của Ngài
trên bước đường sứ vụ, lấy ánh
sáng chân lư đẩy lui bóng tối, lấy lời Chúa
chữa lành vết đau và lấy t́nh thương của
Chúa làm nội lực thăng tiến con người”.
4- Chúng con hết ḷng hiệp
thông chia sẻ những gian khổ do bàn tay bạo quyền
Cộng sản mà Quư Ḍng và Quư Giáo xứ đă chẳng
ngừng hứng chịu
với con tim không hận thù và tấm ḷng sẵn tha thứ
kể từ đầu năm 2008, đặc biệt là
từ vụ việc nhà cầm quyền Hà Nội và
quận Đống Đa phái cán bộ, công an, cựu
chiến binh phối hợp với côn đồ
đầu gấu đến nhà thờ Thái Hà gây rối,
phá phách và hăm dọa hôm 03-10-2011 để trả thù hành
động đấu tranh bất khuất của Quư Ḍng
và Quư Giáo xứ cho công lư và sự thật. Chúng con hết
ḷng hoan nghênh thái độ khoan ḥa, bất bạo nhưng
quyết liệt và can đảm cũng như tinh thần
đoàn kết chặt chẽ của Quư Cha, Quư Thầy
lẫn Quư Anh Chị Em giáo dân (cùng những thân hữu xa
gần đă đến hiệp thông khi xảy ra vụ
việc). Với ư thức liên kết trong cùng Nhiệm
thể Chúa Kitô, chúng con tuyên bố: “Việc của Thái Hà
cũng là việc của Nhóm Linh mục Nguyễn Kim
Điền”!
5- Chúng tôi cực lực phản
đối nhà cầm quyền Cộng sản Việt Nam và
nhà cầm quyền CS quận Đống Đa v́ những
hành động bất công, phi lư, vô luật đối
với Thái Hà, đặc biệt kể từ vụ việc
trạm xử lư nước thải bệnh viện cho
đến những vụ việc gần đây nhất,
sau ngày 03-11. Việc lấy
cớ xây dựng những công tŕnh phục vụ quần
chúng để cướp đoạt tài sản của cá
nhân và cộng đoàn, việc chĩa loa vào nhà thờ
để áp đặt tư kiến và đầu
độc công luận, việc kết án cách tùy tiện và
tuyên phạt cách bất công những h́nh thức bày tỏ ư
kiến của người dân, việc kích động ḷng
căm thù của nhiều giới đồng bào và chia
rẽ tôn giáo bằng những luận điệu vu
khống xuyên tạc, việc thuê mướn đầu
gấu côn đồ và dàn dựng “quần chúng tự phát”
để hành hung hăm dọa, việc dùng cả bộ
máy tuyên truyền và dàn báo chí công cụ để biện
minh cho hành động sai trái, việc trả thù bằng
sách nhiễu, thẩm vấn hay giam giữ những giáo dân
hay công dân can đảm lên tiếng bênh vực Thái Hà…
Tất cả đều là những hành vi không thể
chấp nhận và ngày càng cho thấy (bênh cạnh hàng
triệu vụ việc tương tự khắp cả
nước) rằng chế độ Cộng sản không
được để tồn tại và đảng
Cộng sản không xứng đáng lănh đạo cai
quản đất nước!
ääääääääää
CA khám nhà, khủng bố gia đ́nh nhà văn
Huỳnh Ngọc Tuấn
Lúc 08 giờ sáng ngày 08-11-2011, gia
đ́nh nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn bất ngờ
bị hàng chục CA đủ loại ập vào nhà
đọc lệnh khám xét, lấy đi nhiều máy móc,
đồ đạc. Tin cho biết, khoảng gần 40 CA
đủ loại, kết hợp với cán bộ sở
Thông tin tỉnh Quảng Nam đă xông vào nhà, tiến hành
đọc lệnh khám xét với cáo buộc ba cha con nhà
văn Huỳnh Ngọc Tuấn (46t), Huỳnh Thục Vy (26t)
và Huỳnh Trọng Hiếu (22t) đă "vi phạm
luật thông tin, đi ngược chính sách đoàn kết dân
tộc, phủ nhận thành quả cách mạng" (!?!)
Trao
đổi với danlambao, cô Huỳnh Thục Vy tường
thuật lại cuộc khám xét như sau: Lực
lượng khoảng 30 đến 40 công an đủ
loại bất ngờ ập vào cùng một lúc, đứng
chật cứng cả bên trong nhà. Gia đ́nh nhà Vy ít
người, cho nên hành động này đă tạo nên
một sức ép tâm lư rất lớn, gây xáo trộn mọi
sinh hoạt thường ngày của cả gia đ́nh và hàng
xóm chung quanh.
Sau khi
đọc lệnh khám xét, cơ quan Công an tiến hành lục
soát, niêm phong và lấy đi nhiều đồ đạc
như máy tính, cpu, thẻ nhớ lưu trữ, cùng một
số bản thảo Vy đang viết... Gia đ́nh
Huỳnh Thục Vy đă mạnh mẽ phản đối
việc khám nhà này.
Đến
10 giờ 30, việc khám nhà kết thúc, tuy nhiên quanh nhà
vẫn c̣n rất đông CA túc trực. Cô Vy cho biết : Gia
đ́nh coi đây là một hành động "khủng
bố" của Công an, v́ những thành viên trong gia đ́nh
đă viết lên những bài viết nói về thực
trạng tại Việt Nam, phê phán chế độ
độc tài... Hiện tại, Vy đang rất lo
lắng về t́nh trạng an ninh đối với gia
đ́nh.
Thông qua
danlambao, gia đ́nh Huỳnh Thục Vy gửi lời
cảm ơn đến tất cả bạn đọc
gần xa đă bày tỏ sự quan tâm. Đồng thời
bày tỏ mong muốn được công luận tiếp
tục lên tiếng để bảo vệ gia đ́nh trong
những ngày khó khăn sắp tới.
Gia đ́nh
nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn và hai người con là
Huỳnh Thục Vy, Huỳnh Trọng Hiếu hiện
đang sống tại Tam Kỳ, Quảng Nam. Cả ba
được biết đến với những bài
viết mạnh mẽ lên án chế độ độc
tài tại Việt Nam. Riêng Huỳnh Thục Vy là blogger có
trang riêng trên Đàn Chim Việt.
Năm 1992,
nhà văn Huỳnh Ngọc Tuấn bị kết án 10
năm tù v́ những bài viết kêu gọi Tự do Dân
chủ. Năm 2002, sau khi măn hạn tù, ông tiếp tục
gửi đi nhiều bài viết lên tiếng về t́nh
trạng vi phạm nhân quyền tại VN. Ông cùng 2 con đã tẩy chay cuộc
bầu cử Quốc hội khóa XIII hồi tháng
Năm 2011, đồng thời có nhiều cuộc
phỏng vấn với đài báo hải
ngoại về việc đó.
Theo Danlambao và BBC
Phật
Giáo Ḥa Hảo Thuần Túy (PGHH TT) chúng tôi vô cùng xúc
động khi đọc xong:
a- Thư
Hiệp thông của Quư Linh mục Nhóm Linh mục Nguyễn
Kim Điền với ḍng Chúa Cứu Thế và Giáo xứ
Thái Hà.
b- Thư
kêu gọi cầu nguyện cho Quê hương VN có Công lư,
Sự thật cùng Hiệp thông cầu nguyện cho Giáo
xứ Thái Hà của Lm Augusti-no Phạm Sơn Hà OSB
(Đức Quốc).
Với
lời lẽ ôn ḥa, nhiệt thành, súc tích tinh thần Từ
bi bác ái của 2 bức thư đă phô diễn
được cái bộ mặt thật bạo tàn, bạc
ác, vô nhân đạo, phi công lư của đảng Cộng
sản Việt Nam (CSVN), của chế độ Cộng
ḥa Xă hội Chủ nghĩa VN đối với các tôn giáo
tại VN.
Nh́n theo
chiều dài và chiều sâu của lịch sử VN, 66
năm ở Miền Bắc, 36 năm ở Miền Nam, ai
cũng có thể thấy đảng CSVN đă áp dụng
một chính sách cai trị nghiệt ngă, khi công khai lúc
ngấm ngầm bằng những âm mưu thâm độc,
ác hiểm nhằm triệt tiêu tức khắc, hoặc
từ từ, hoặc “Cộng sản hóa” các tôn giáo. Cả
đến các am cốc, miễu đ́nh nào không nằm trong
hệ thống ngầm của CS th́ cũng bị phá
vỡ.
66 năm
ở Miền Bắc... 36 năm ở Miền Nam... qua bàn
tay đẫm máu, lưỡi dao đồ tể của
đảng CSVN đối với các tôn giáo không ngày nào là
không có xảy ra những chủ trương đàn áp thô
bạo, những hành động tàn ác, phi công lư... kể sao
cho xiết.
Hiệp
thông với Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền và Linh
mục Phạm Sơn Hà (Đức Quốc), nhân danh
Phật giáo Ḥa Hảo Thuần túy tại VN, tôi xin long
trọng tuyên bố:
1- Cực
lực lên án chính sách nghiệt ngă của đảng CSVN
nhằm triệt tiêu các tôn giáo tại VN. Cương
quyết đ̣i hỏi nhà cầm quyền CSVN phải
chấm dứt chính sách “diệt chủng” tàn ác bạo
ngược này.
2- Hoàn toàn
ủng hộ Thư Hiệp thông của Quư Linh mục Nhóm
Nguyễn Kim Điền với Ḍng Chúa Cứu Thế và
Giáo xứ Thái Hà.
3- Hoàn toàn
ủng hộ và hiệp thông với Thư Kêu gọi
Cầu nguyện cho Quê hương Việt Nam có Công lư,
Sự thật cùng cầu nguyện cho Giáo xứ Thái Hà
của Linh mục Phạm Sơn Hà tổ chức vào ngàu
Chủ nhật 27-11-2011.
Trân
trọng thỉnh cầu các tôn giáo bạn, Quư Vị lănh
đạo các cộng đồng trong mọi giai tầng
xă hội, Quư Vị thân hữu yêu chuộng công lư và ḥa b́nh
trong và ngoài nước cùng tích cực hưởng ứng
cầu nguyện theo ngày giờ nói trên. Riêng Giáo hội PGHH
Thuần túy VN và hải ngoại hăy nhiệt t́nh tổ
chức lễ cầu nguyện này.
4- Thành
khẩn và tha thiết kêu gọi Quư Vị lănh đạo
tinh thần các tôn giáo trên đất nước VN hăy v́
tiền đồ Đạo pháp, tay nắm tay, ḷng chung ḷng
tạo một sức mạnh “Liên tôn” để cùng
đương đầu với bạo quyền CS mau
đến thắng lợi cuối cùng.
Một cây làm chẳng nên non,
Ba cây
chụm lại nên ḥn núi cao.
Huyền Phong Các, ngày 12 tháng 11
năm 2011.
TM. Giáo hội PGHH Thuần túy
LÊ QUANG LIÊM
Hội trưởng Trung
ương
(12-11-2011)
Chùa LIÊN TR̀ VIỆT NAM :
Kính gởi: Linh mục Phêrô Phan
Văn Lợi
Xin kính cám ơn Linh mục đă
gởi cho Thư hiệp thông của Quư Linh mục Đại
diện Nhóm Linh mục Nguyễn Kim Điền về
việc Quư Ḍng và Quư Giáo xứ Thái Hà đă bị nhà cầm
quyền CSVN tước đoạt và đàn áp một cách
tàn bạo!
Xin kính lời ca ngợi tinh
thần của Quư Ḍng, Quư Giáo xứ đă kiên tŕ
đấu tranh cho Công lư, Tự do, Dân chủ, Nhân quyền
từ nhiều năm qua.
Xin kính ủng hộ Thư
hiệp thông của Quư Linh mục Đại diện Nhóm
Linh mục Nguyễn Kim Điền và kính lời cầu
nguyện đến Quư Ḍng và Quư Giáo xứ Thái Hà sớm
thoát khỏi tai ách, sự đàn áp của chế
độ vô thần Cộng sản Việt Nam.
Kính lời cầu nguyện cho
Linh mục Tađêô Nguyễn Văn Lư, Cô Tạ Phong
Tần, Mục sư Nguyễn Công Chính, Quư Anh Cù Huy Hà
Vũ, Nguyễn Văn Hải, Nguyễn Tiến Trung, Bác
Nguyễn Văn Lía, Anh Nguyễn Hữu Cầu… cùng
những Tù nhân Lương tâm, Tôn giáo, Chính trị và 14 Giáo
dân sớm được chế độ CS vô thần,
hại Dân bán Nước trả tự do.
Chùa
Liên Tŕ, Việt Nam,
ngày 12 tháng 11 năm 2011
Thành
kính cầu nguyện
Tỳ
kheo Thích Không Tánh.
Theo sử gia Pierre Rigolout làm việc
ở Viện Xă hội Lịch sử Paris, Pháp quốc th́:
“Marx chủ trương
cần diệt chủng” và theo sử gia George Watson
làm việc ở Viện Đại học Cambridge, Anh
quốc th́: “Marx là cha
đẻ của nạn diệt chủng chính trị
hiện đại”. (RFA online
ngày 14-5-2010)
Do đó
mà sau khi chủ nghĩa Mác-Lênin ngự trị trên quả
đất này đến khi nó bị loài người
tiến bộ loại bỏ th́ nó đă giết hại
trên 100 triệu người:
“Tổng thống
Bush đă tham gia lễ khánh thành một Đài kỷ
niệm nạn nhân Cộng sản khắp thế giới.
Trong buổi lễ ngày hôm nay được tổ chức
tại thủ đô Washington, tổng thống Bush nói
rằng, thế giới sẽ không bao giờ biết
hết được tên của tất cả những
nạn nhân đă chết trong tay người Cộng
sản.
“Nhưng tổng
thống nói rằng, mọi người có bổn phận
tưởng nhớ họ và vinh danh kỷ niệm của
hơn 100 triệu người gồm cả đàn ông,
đàn bà và trẻ em đă chết dưới chế
độ Cộng sản trên khắp thế giới”. (VOA online ngày
12-6-2007)
Chủ
nghĩa Mác-Lênin bắt đầu thực hiện qua
cuộc cách mạng của nước Nga năm 1917 theo ông
Hồng Lĩnh kể:
“Tháng 02-1917 là tháng
tập hợp tất cả điều kiện cho một
cuộc nổi loạn quần chúng. Nga hoàng dùng quân
đội đàn áp tạo ra một chuỗi rối
loạn kéo dài cho tới tháng mười. Cung điện
Mùa Đông bị tấn công vào đêm 24 rạng 25 tháng 10.
Sau đó, Lénine chiến thắng vào 7 tháng 11, tuyên bố
lập trật tự xă hội bằng tàn sát cũng
như đày ải. Vô thần và duy vật bắt
đầu gieo rắc đau khổ cho nhân loại kể
từ ngày 7-11-1917 (lịch Grégorien) hay 25-10-1917 (lịch
Julien) cho tới ngày tàn là ngày 25-12-1991, tiếp theo biến cố
bức tường Bá Linh đổ vào đêm 9-11-1989”. (Đàn Chim
Việt oline ngày 15-9-2009)
Thế
chiến lần thứ 2 bắt đầu. Ngày 1-9-1939
chiến hạm của Đức bắt đầu nă pháo
vào Ba Lan rồi sau đó tới Hồng quân của Liên Xô,
do vậy mà hai bên cùng thi nhau tàn sát dân địa
phương. Lúc đầu Liên Xô trút hết tội
diệt chủng cho quân Hitler, nhưng sau này với
chứng cứ rành rành nên nước Nga không c̣n chạy
chối được nữa.
“Ngày 17-9-1939
Hồng quân Liên Xô cũng tràn vào nước Ba Lan từ phía
Đông. Mười ngày sau, chính quyền Ba Lan sụp
đổ và rút lực lượng c̣n lại chạy theo
hướng Đông-Nam ra nước ngoài…
“Sau
đó, Liên Xô bắt chừng 1 triệu rưỡi
người Ba Lan đi đày ở vùng Siberia và bắn
chết 22 ngh́n tù binh Ba Lan ở rừng Katyn, bất
chấp Công ước quốc tế về chiến tranh.
Khi vụ thảm sát bị phát hiện, Matxcơva
đổ tội cho quân Đức. Măi đến thời
Gorbachev nước Nga mới nhận lỗi về vụ
này.” (BBC online ngày
6-5-2005)
Chính
vị tổng thổng đương nhiệm
nước của Nga Medvedev đă mạnh mẽ lên án
cố lănh tụ đảng CS Liên Xô Stalin như sau:
“Hồi trung
tuần tháng Tư, trong khi trả lời phỏng vấn
của đài truyền h́nh Russia Today, ông Medvedev đă nói
với vai tṛ của Stalin trong việc giết hại
gần 22.000 binh sĩ Ba Lan tại khu rừng Katyn. Không
chỉ có binh lính Ba Lan mà cả người Ucraina, Belorusia
và cả những người Nga chống đối
cũng bị Stalin ra lệnh sát hại. Và tổng
thống Medvedev đă gọi ông ta bằng một từ
không thể chính xác hơn: “Tên giết người”.(Đàn Chim Việt
online ngày 11-5-2010)
“Thực tế này
được Mikhail Gorbachev, cựu tổng thống Liên
Xô, xác nhận: Stalin đă tắm máu! Bản thân tôi đă
thấy những án tử h́nh đă do chính ông ta kư hàng loạt.
Cùng với Molotov, Voroshilov, Kaganovich và Zhdanov. Họ là năm
kẻ giết người năng nổ nhất. Molotov
luôn thêm vào: sửa từ “10 năm” thành “tử h́nh”. Hàng
loạt!”. (RFA online ngày 14-5-2010)
Năm
2006, Hội đồng châu Âu công bố nghị quyết
lên án chủ nghĩa Cộng sản. Nghị quyết này
xác định “chủ
nghĩa Cộng sản đă phạm nhiều tội ác
khủng khiếp chống nhân loại”.
“Các tài liệu
lưu trữ cho thấy, đă có hàng trăm ngàn
người bị giết, hàng triệu người
bị tước đoạt tài sản, ông Vladimir Bukovsky,
một nhà văn Liên Xô, đồng thời là người
chuyên nghiên cứu về tội ác của các chính quyền
Cộng sản, kể lại trong“Câu chuyện Sô Viết”:
“…Rồi họ bắt đầu giết khoảng 10% dân
số, họ chọn lựa rất kỹ lưỡng.
Họ làm việc này không chỉ để tiêu diệt
kẻ thù. Họ giết người để thiết lập
lại cơ cấu xă hội. Một phương pháp xây
dựng xă hội. Tất cả trí thức, những công
nhân tốt nhất, các kỹ sư tốt nhất
đều bị họ giết hết”. (RFA online ngày
14-5-2010)
Phóng viên
Trần Văn của đài RFA viết loạt bài “V́ sao chủ nghĩa Cộng
sản bị cáo buộc chống nhân loại”,
trong phần 2 có đoạn:
“Giới sử gia
ước đoán, suốt 21 năm lănh đạo Liên Xô,
Stalin đă giết từ 20 triệu đến 40 triệu
người… Các sử gia ở Liên Xô, ở châu Âu xác định
Stalin là thủ phạm chính của nạn đói kéo dài
từ 1932-1933 khiến 7 triệu người Ukraina
thiệt mạng…
“Đạo
diễn Edvins Snore đă t́m nhiều đoạn phim tài
liệu, nhiều h́nh ảnh lưu trữ cho thấy,
đàn ông, đàn bà, người ǵa, trẻ em quắt queo,
h́nh hài hoàn toàn biến dạng. Bảy triệu con
người hoặc đă chết, hoặc đang thoi thóp
v́ đói và đă bị ném xuống những hố lớn
rồi lấp đất như người ta vẫn chôn
súc vật bị dịch”. (RFA online ngày 14-5-2010)
Theo bài báo
“Di họa Cộng sản
nhức nhối và cay đắng” của nhà báo Lê
Diễn Đức th́:
“Từ tháng 8-1937
đến tháng 10-1938, chỉ riêng trong nhà tù tại Ủy
ban An ninh quốc gia, chế độ Stalin đă bắn
bỏ 20.760 người, trong đó có khoảng 1.000
người lănh đạo tôn giáo. Giáo chủ giáo phận
St. Petersburg Serafin cũng bị giết vào thời gian này…
“Phong trào này đă
“phát hiện” đa số trong 1,7 triệu hồ sơ
“những tên phản cách mạng” trong giai đoạn
1937-1938. Hơn 700 ngàn người bị giết. Theo
Alexandr Solzhenitsyn, nhà văn đoạt giải
thưởng Nobel văn học, có khoảng 60 triệu người
đă bị giết trong chế độ Xô Viết trong
giai đoạn từ 1917 đến 1956”. (BBC online ngày
12-8-2007)
Chủ
nghĩa Mác-Lê được Mao Trạch Đông triển
khai một cách sắt máu hơn và tàn bạo hơn, ông Lư
Nhuệ (Li Rui), thư kư riêng nói về lănh tụ họ Mao
nầy như sau:
“Chế độ
độc tài của Mao c̣n kinh khủng hơn Stalin v́ ông
muốn kiểm soát năo trạng của con người. Mao
Trạch Đông vượt hơn mọi hoàng đế v́
ông khiến người dân tuân lời cả trong suy
nghĩ – không hoàng đế nào trên thế giới làm
được như vậy. Theo Lư Nhuệ, Mao từng
nói: “Ta là Tần Thuỷ Hoàng và Marx”…
“Trong phong trào
Đại Nhảy Vọt năm 1958, ước tính 30
triệu người đă chết đói”. (BBC online ngày
8-9-2006)
Theo
chuyện “Bí Mật
Cuộc Đời Mao Trạch Đông” do bác sĩ
Lư Chí Tuy, là bác sĩ chữa bệnh cho Mao viết và
Trần Ngọc Dung dịch, đoạn viết về
tội ác diệt chủng của Mao như sau: “C̣n về chủ nghĩa phiêu
lưu? Bước Nhảy Vọt của Mao đem
đến nạn đói bi thảm nhất trong lịch
sử Trung Hoa với con số lên đến bốn
mươi ba triệu người chết. Cuộc Cách
mạng Văn hóa th́ đẩy đất nước vào
t́nh trạng hỗn loạn, tiêu huỷ đời sống
người dân, phá hại gia đ́nh, làm vỡ tan t́nh
bằng hữu và toàn bộ cơ cấu xă hội Trung Hoa”.
(BMCĐMTĐ - trang 569)
Đặc
biệt ở Việt Nam ta, từ năm 1953 đến
năm 1956 ông Hồ Chí Minh nghe theo lệnh Nga Tàu thi hành
Cải cách Ruộng Đất tàn sát những người
dân vô tội. Theo ông Bùi Tín th́ khoảng 500 ngàn người (Wikipedia tiếng Việt) và theo
Thượng tọa Thích Quảng Độ th́ khoảng
700 ngàn người (Nhận
định về những sai lầm tai hại của
đảng CSVN đối với Dân tộc và Phật giáo
Việt Nam).
“Theo thống kê
chính thức của nhà nước được
đăng trong cuốn Lịch sử Kinh tế tập 2
cho biết là đă có 172.008 người bị quy vào thành
phần địa chủ và phú nông, là những
người bị xếp vào loại kẻ thù của nhân
dân, bị“đào tận gốc, trốc tận rễ”,
nghĩa là không bị bắn tại chỗ th́ cũng
bị lảnh án tù rồi chết trong nhà giam. Con số này
có thể không chính xác nhưng không thể thấp hơn
thế được…
“Bản thống
kê chính thức cho biết là trong số 172.008 người
bị quy là địa chủ và phú nông trong CCRĐ th́
123.266 người bị quy sai, tức là oan, tính theo tỷ
lệ là 76%66. Có lẻ chưa bao giờ ở đâu
tỷ lệ giữa số bị oan và nạn nhân lại
cao đến như thế”.
(RFA online ngày 15-5-2006)
Ngoài
tội ác diệt chủng “long trời lở đất”
nói trên, c̣n một vụ thảm sát ghê rợn ở Huế
năm Mậu Thân (1968) khi Việt cộng vào chiếm
thị xă Huế tàn sát dân ḿnh một cách dă man. Theo Stanley
Karnow trong bài “Viet Nam a
History” (The Viking Press, NY, 1983 pp
530-531):
“Được
trang bị bằng các chỉ thị trên, ngay khi chiếm
được Huế, Việt cộng đă lục soát
từng nhà và không dung thứ một ai. Trong những năm
tháng sau đó, hài cốt của khoảng ba ngàn
người đă được khai quật gần các
bờ sông, những ruộng muối và những cánh
rừng. Các nạn nhân đều, hoặc bị bắn,
bị đập vỡ sọ, hay bị chôn sống.
Điều nghịch lư là dân chúng Hoa Kỳ gần như
quên lăng trận thảm sát ở Huế mà chỉ chú
trọng vào vụ Mỹ Lai”.
(Tài liệu của Ban Tổ chức
lễ Tưởng niệm 40 năm nạn nhân bị VC
thảm sát Tết Mậu Thân- trang 20)
Dân
tộc Campuchia trong thập niên 1970 đă bị Khmer
Đỏ, tên chính thức của đảng Cộng
sản Campuchia khi chiếm được chính quyền
năm 1975 đến năm 1979, đă tàn sát một cách
không gớm tay. Người gây ra tội diệt chủng
điển h́nh nhất là tên đồ tể Kaing Guek Euv
hỗn danh là Duch, trưởng trại giam M-13 và S-21,
nơi xảy ra những vụ tra tấn giết
người dă man được mô tả như đă
từng xảy ra trong thờ kỳ Trung cổ khiến cho
hơn 16 ngàn người thiệt mạng.
“Chế độ
Khmer Đỏ nay được biết đến v́
đă giết chết khoảng 1,7 triệu người
(từ một dân số 7,1 triệu) với các biện pháp
tử h́nh bằng các dụng cụ thô sơ như
cuốc, mai, xẻng, bỏ đói và lao động
cưỡng bức. Nó được nhiều học
gỉa xem là một trong những chế độ hung
bạo nhất trong thế kỷ 20 - thường
được so sánh với chế độ của Adolf
Hitler và chế độ của Stalin (theo quan điểm
của một số người). Nếu tính theo tỷ
lệ người bị giết so sánh với dân số,
có thể nó là chế độ giết người nhiều
nhất trong thế kỷ 20”.
(Wikipedia tiếng Việt online ngày
5-9-2008)
Tội ác
do chủ nghĩa Mác-Lênin gây ra một hậu quả thê
thảm khôn lường cho thế hệ trẻ
người Nga là khiến phải tự tử với “nỗi tuyệt vọng v́
cảm thấy bị đánh lừa”. Trong tác
phẩm “Những kẻ bị mê hoặc vào cơi chết” (Ensorcelés
par la mort), nhà văn nữ Svetlana Alexievitch đă kể
về sự khủng hoảng tinh thần của
người Nga bị mất phương hướng sau
thời kỳ Cộng sản. Bi thảm nhất là một
thanh niên trí thức Nga đă tự tử bằng cách ngă
ḿnh ra ngoài cửa sổ tầng lầu thứ 11 và rơi
như một “con chim bay”…
“Động
cơ khiến cho Svetlana Alexievitch t́m hiểu làn sóng tự
tử ở Nga trong thời kỳ hậu Xô Viết là
một mẫu tin đăng trên nhật báo Đức
Frankfurter Rundschau với tựa “Số người tự
tử ở Nga tăng”. Báo nầy viết ngày 28-3-1992
rằng: năm 1991, 60.000 người Nga tự tử
kết liễu đời ḿnh, như vậy là so với
năm trước, đă có thêm 20.000 trường hợp…
“Đầu tiên
hết là sinh viên Ivan Ivachovest, 33 tuổi, vừa hoàn thành
xong luận án tiến sĩ về chủ nghĩa“Marx và tôn
giáo”. Cái chết của anh có thể xem là số phận nhà
trí thức hoài nghi tuyệt vọng khi nhận thức ra
rằng chân lư của chủ nghĩa Marx toàn là điều
huyễn hoặc”. (RFI ngày 18-5-2009).
uuuuuuuuuuu
MƯỜI CHUYỆN TIẾU LÂM HAY NHẤT THỜI LIÊN
XÔ DO
BÁO THE TIMES (ANH) CHỌN
Phạm Nguyên Trường dịch
Giải nhất: Ba công nhân vừa
bước vào nhà tù, hỏi nhau v́ sao bị tù. Người
thứ nhất: “Ngày nào tôi cũng đi muộn 10 phút,
họ bảo tôi phạm tội phá hoại”. Người
thứ hai: “Ngày nào tôi cũng tới sớm 10 phút, họ
bảo tôi là gián điệp”. Người thứ ba: “Ngày
nào tôi cũng đến đúng giờ, họ bảo tôi có
đồng hồ ngoại”.
Sau đây là 9 giải c̣n lại:
2) Trong một túp lều ở thảo nguyên
có một ông lăo đang hấp hối. Có tiếng gơ cửa
dồn dập
- Ai đấy? ông lăo hỏi.
- Thần chết! có tiếng đáp.
- Lạy Chúa
tôi! – ông già nói – Cứ tưởng là KGB
3) Báo Sự Thật nói rằng tất
cả thư từ gửi tới ṭa soạn đều
được tiếp nhận một cách trọng
thị. Người gửi cần ghi rơ họ tên,
địa chỉ của ḿnh và của những
người thân nhất trong gia đ́nh.
4) Tại sao bao
giờ KGB cũng đi thành nhóm 3 người? Trả
lời: một người biết đọc, một
người biết viết, người thứ ba có
nhiệm vụ theo dơi hai tay có học đó.
5) Leonid Brejnev thăm
chính thức Pháp. Người ta đưa ông tham quan Paris. Ông
được đưa đến Điện Élysée,
nhưng cũng như mọi khi, mặt ông vẫn lạnh
như tiền. Rồi người ta đưa ông
đến viện bảo tàng Louvre, nhưng vẫn không ai
thấy phản ứng ǵ. Rồi người ta đưa
ông tới Khải hoàn môn, nhưng vẫn không thấy
một tí biểu hiện nào trên nét mặt hết. Cuối
cùng, đoàn xe đến tháp Eiffel. Brejnev vô cùng kinh ngạc.
Ông ta quay sang những người dẫn đường
Pháp và hỏi: “Này, ở Paris có đến 9 triệu người…
Các vị chỉ cần một tháp canh thôi ư?”
6) Stalin quyết
định vi hành quanh thành phố xem công nhân sống như
thế nào, một lần ông ta bí mật ra khỏi
Điện Cẩm Linh. Sau đó ông rẽ vào rạp
chiếu bóng. Phim vừa hết th́ quốc ca vang lên và trên
màn ảnh xuất hiện h́nh Stalin. Tất cả
đều đứng dậy và hát quốc ca, riêng Stalin
vẫn tiếp tục ngồi, tỏ vẻ rất hài
ḷng. Rồi ông ta thấy một người ngồi phía
sau ghé vào tai th́ thầm: “Này đồng chí, tất cả
chúng tôi đều cảm thấy như thế, nhưng
hăy tin tôi đi, đứng dậy sẽ an toàn hơn
rất nhiều”.
7) Một công dân Liên
Xô tiết kiệm đủ tiền mua xe hơi. Sau khi
trả tiền, người ta nói với anh là ba năm
nữa sẽ được nhận xe.
- Ba năm nữa à? – Anh ta nói – Tháng mấy?
- Tháng tám.
- Tháng tám à? Ngày mấy?
- Ngày mồng 2.
- Buổi sáng hay buổi chiều?
- Buổi chiều. Mà chuyện ǵ vậy?
- Buổi sáng sẽ có một thợ sửa
ống nước đến nhà tôi.
8) Tại sao các
cựu sĩ quan Stasi lại là những người lái taxi
thông thạo nhất ở Berlin? V́ anh chỉ cần nói tên
là họ đă biết anh sống ở đâu rồi.
9) Moskow những
năm 1970. Mùa đông giá rét. Có tin đồn là ngày hôm sau
cửa hàng bán thịt số 1 sẽ có thịt.
Ngay hôm đó trước cửa hàng đă có hàng
chục ngàn người với áo khoác ấm, giày cao
cổ, rượu và bàn cờ đứng thành hành dài.
Lúc 3 giờ chiều một người bán
thịt đi ra và nói: “Thưa các đồng chí, Ban
chấp hành trung ương vừa gọi xuống, thông báo
rằng không đủ thịt bán cho tất cả mọi
người v́ vậy mà dân Do Thái nên về nhà”.
Dân Do Thái nhẫn nhục bước ra khỏi
hàng. Những người khác tiếp tục đợi.
Lúc 7 giờ tối người bán thịt
lại bước ra và nói: “Thưa các đồng chí, Ban
chấp hành TƯ vừa gọi xuống, thông báo rằng
hóa ra là không có thịt v́ vậy mọi người nên
về nhà”.
Đám đông tản ra, vừa đi họ
vừa lầm bầm: “Bọn Do Thái khốn nạn lúc nào
cũng gặp may!”.
10) Sĩ quan KGB vào
công viên và trông thấy một ông già đang cầm cuốn
sách. Người sĩ quan hỏi: “Ông già đang
đọc ǵ đấy”. Ông già đáp: “Tôi đang tự
học tiếng Ivrit”. “Ông học tiếng Ivrit làm ǵ?
Thị thực đi Israel phải chờ mấy năm
lận. Ông sẽ chết trước khi làm xong giấy
tờ”. “Tôi học tiếng Ivrit để khi lên Thiên
đàng tôi có thể nói chuyện với Abraham và Moïse. Trên
Thiên đàng chỉ nói bằng tiếng Ivrit thôi”. “Thế
nếu ông xuống địa ngục th́ sao?”, Người
sĩ quan hỏi. “Tiếng Nga th́ tôi biết rồi”, ông già
trả lời.
TRUYỆN CƯỜI
KỶ NIỆM CÁCH MẠNG THÁNG MƯỜI
Trước kia, ngày 07-11 là ngày kỷ niệm
Cách Mạng Tháng 10 ở Liên Xô, tổ chức rất
"hoành tráng". Nay chỉ c̣n lại kho truyện
cười Xô Viết làm kỷ niệm cho ngày này.
—–
· Hỏi: Sự khác nhau giữa
báo Pravda (Sự thật) và báo Izvestia (Tin tức) là ǵ ?
Đáp:
Trong báo “Sự thật” th́ không có tin tức, c̣n trong báo “Tin
tức” th́ không có sự thật.
· Luật pháp LX đảm
bảo quyền tự do ngôn luận. Nhưng nó không
đảm bảo quyền tự do sau khi ngôn luận.
· Hỏi: Điều ǵ là vĩnh
cửu ở Liên Xô?
Đáp:
Những khó khăn tạm thời.
· Hỏi: T́nh trạng hỗn
độn là ǵ ?
Đáp:
Chúng tôi không b́nh luận về nền kinh tế của
đất nước.
· Hỏi: Có đúng là nhà thơ
Vla-dimir Mayakovsky đă tự sát hay không?
Đáp:
Vâng, đúng vậy, và người ta c̣n thu âm lại
được những lời nói cuối cùng của nhà
thơ: “Các đồng chí, xin đừng bắn.”
· Hỏi: Thế nào là
người Cộng sản?
Đáp:
Người Cộng sản là người đă
đọc cuốn “Kapital” của Marx
Hỏi:
C̣n thế nào là người tư bản?
Đáp:
Người tư bản là người đă hiểu
nội dung cuốn “Kapital” của Marx.
· Hỏi: Có đúng là điều
kiện sống ở các trại lao động cải
tạo là tuyệt vời không?
Đáp:
Về nguyên tắc là đúng. Năm năm trước
một thính giả của chúng tôi không tin điều này và
v́ thế đă được gửi tới đó
để điều tra. Vị thính giả này có vẻ
đă thích ở kia tới mức mà giờ này ông ta vẫn
c̣n chưa thèm quay về lại.
· Một người Mỹ và
một người Nga tranh luận xem ai vĩ đại
hơn: tổng thống Hoover hay Stalin?
- Tất nhiên là
Hoover rồi! Bởi lẽ ông đă cai nghiện cho chúng
tôi!
-
Đă có ǵ là to tát! Stalin c̣n cai ăn cho chúng tớ th́ sao!
· Một ông nông dân
bị nông trang cướp mất đất liền
viết thư khiếu nại gửi cho đồng chí
Lênin ở Moskva. Một tháng sau chính quyền gọi ông nông
dân lên. “Tại sao ông lại gửi thư cho đồng
chí Lênin? Ông không biết đồng chí Lênin đă chết rồi
sao?” “Mẹ kiếp, tại sao lúc các người cần
th́ đồng chí Lênin sống măi trong sự nghiệp, c̣n
lúc ta cần th́ đồng chí ấy lại chết
mất rồi?”
· Hỏi: Chủ
nghĩa Cộng sản có khác Chủ nghĩa Tư bản
không ?
Đáp:
Về nguyên tắc là có. Trong chế độ tư
bản chủ nghĩa có t́nh trạng người bóc
lột người. C̣n trong chế độ Cộng
sản chủ nghĩa th́ là ngược lại.
· Hỏi: Có đúng
là ở Liên bang Xô viết có tự do ngôn luận giống
như ở Hoa Kỳ không?
Đáp:
Đúng thế. Ở Hoa Kỳ, quư vị có thể
đứng trước cửa Nhà Trắng và hét to:
“Đả đảo Reagan!” và quư vị sẽ không bị
trừng phạt. Ở Liên bang Xô Viết, quư vị có
thể đứng ở Quảng trường Đỏ
ở Moskva và hét to: “Đả đảo Reagan!” và quư
vị cũng sẽ không bị trừng phạt.
· Hỏi : Truyện
thần thoại Pháp khác truyện thần thoại Liên Xô
thế nào?
Đáp :
Một cái bắt đầu bằng câu: “Ngày xửa ngày
xưa…”, thứ kia bắt đầu bằng câu: “Không c̣n
bao lâu nữa…”
· Đảng bộ
Leningrad mới ra nghị quyết về tạo ra sự
dư thừa lương thực cho dân chúng. Phóng viên
một tờ báo phỏng vấn một bà già trên đường
phố là bà nghĩ ǵ về nghị quyết này. “Thời
Phát xít Đức bao vây, chúng ta c̣n sống sót
được th́ chắc rồi cũng sẽ sống sót
được sự dư thừa lương thực này
thôi.”
· Hai đảng viên
Ivanov và Petrov đi vào một hàng ăn để kỷ
niệm sinh nhật Petrov. Hai người cưa một chai
vodka xong, Ivanov nói: “Bạn thân mến, anh biết là tôi yêu
quư anh. Tại sao tôi lại yêu quư anh? Tôi yêu quư anh không
phải v́ anh ăn trộm tiền đảng phí từ
văn pḥng Đảng, cũng không phải v́ anh
đẩy mẹ vợ anh vào nhà thương điên,
cũng không phải v́ anh ngày nào cũng đánh vợ,
lại càng không phải v́ anh hiếp con bé mù 13 tuổi, tôi
yêu quư anh v́ anh là một người Cộng sản
thực sự tốt.”
· Hồi Liên Xô
mới đổ, một anh này vào tiệm uống cà phê
đ̣i xin một tờ báo Đảng. “Chúng tôi dạo này
không tích trữ báo Đảng nữa.” Vài phút sau anh ta
lại xin một tờ báo Đảng. “Dạo này chúng tôi
không c̣n có báo Đảng nữa.” Mười phút sau anh ta
lại hỏi xin một tờ báo Đảng. Phục
vụ viên cáu tiết hét lên: “Tôi đă nói mấy lần là
bây giờ quán chúng tôi không chứa báo Đảng nữa sao
anh cứ hỏi măi?” “À, tại câu đấy nghe hay quá, xin
nhắc lại thêm vài lần nữa cho tôi nghe.”
· Một bà đi vào
cửa hàng hỏi: “Các đồng chí có thịt không?”
“Không, không có thịt.” “Thế các đồng chí có sữa
không?” “Không, cửa hàng chúng tôi chỉ là cửa hàng
thịt. Bà sang cửa hàng bên kia đường đi, bên
đó họ mới không có sữa.”
· Hỏi: Tại sao
những người bất đồng quan điểm
lại bị o ép đến nỗi phải rời
khỏi đất nước?
Đáp:
Anh không biết rằng tất cả những sản
phẩm tốt nhất luôn được lựa chọn
để xuất khẩu à?
· Hỏi: Chủ
nghĩa Cộng sản có thể xây dựng thành công ở
Mỹ được không?
Đáp:
Được chứ! Nhưng sau đó th́ chúng ta sẽ
mua ngũ cốc từ đâu?
· Hỏi:
Đến gia đoạn cuối cùng của Chủ
nghĩa Xă Hội, tức là Chủ nghĩa Cộng
sản, th́ có c̣n trộm cắp không?
Đáp:
Không? V́ mọi thứ đă bị lấy sạch trong giai
đoạn Chủ nghĩa Xă hội rồi.
· Hỏi: Sự khác
nhau giữa nền thương nghiệp Chủ nghĩa Xă
hội và Chủ nghĩa Tư bản là ǵ?
Đáp:
Thương nghiệp Tư bản : cái ǵ cũng có bán.
Thương nghiệp Chủ nghĩa Xă hội : thấy ǵ
cũng xếp hàng mua.
· Hỏi: Có phải
Mỹ là nước có những ṭa nhà chọc trời cao
nhất thế giới?
Đáp:
Đúng! Nhưng ngược Liên Xô lại là nước
chế tạo được những linh kiện bán
dẫn to nhất thế giới!
· Hỏi: Có thể
sống nổi chỉ với đồng lương chính
không?
Đáp:
Không biết. Chưa thằng nào trong chúng tôi dám thử
cả.
· Stalin muốn
kiểm tra xem những người nông dân sống ra sao. Ông
đi tới một ngôi làng
- Các đồng chí,
cuộc sống ra sao?
- Dạ thưa
đồng chí, trước kia chúng tôi có 2 bộ quần áo
c̣n bây giờ chỉ có một thôi ạ.
- Quần áo không thể
dùng để đánh giá mức sống được. Các
đồng chí có biết rằng ở châu Phi có những
nơi người ta hoàn toàn cởi truồng không?
- Thật tội
nghiệp! Chắc ở đó họ c̣n có chủ nghĩa CS
trước cả chúng ta!
· Một sinh viên thi
trượt tốt nghiệp chỉ v́ anh không nói lên
được sự khác biệt giữa kinh tế Xă
hội Chủ nghĩa và kinh tế Tư bản Chủ
nghĩa. Anh sinh viên buồn bă kể lại với bố.
Ông bố an ủi con:
-
Vậy là may đấy con à! Ở cơ quan bố, một
cán bộ đă nói ra sự khác biệt này và ông ta không bao
giờ trở lại nữa.
· Stalin nói chuyện
với Churchill (thủ tướng Anh): Nước ông cũng
như nước tôi đều do một đảng cai trị
mà, có khác chi nhau đâu !
Churchill : Khác chứ ! Bên tôi, lúc 4
giờ sáng, nghe tiếng gơ cửa th́ biết đó là
người giao sữa. Bên ông, nghe tiếng gơ cửa giờ
ấy th́ liệu mà viết chúc thư và vĩnh biệt gia
đ́nh.
äääääääääää
“Tài năng - do Thượng
Đế ban phát, hăy luôn khiêm tốn. Danh tiếng
thường do người đời ban tặng, hăy
biết ơn. Tự phụ do bản thân tự phong, hăy
cẩn thận.” (John Wooden)
Mọi chuyện trên đời,
việc ǵ thái quá đều không tốt, ngay như
thuốc bổ mà lạm dụng quá nhiều th́ nó cũng
làm cho ta phải… “bổ sấp, bổ ngữa”. Cũng
giống như vậy, người ta h́nh như lạm
dụng h́nh tượng “Hồ Chí Minh” hơi bị
nhiều, mà nếu ông ấy c̣n sống có khi nếu không
bổ sấp th́ chắc cũng bổ ngữa, bởi quá
bất ngờ với những tầm cao trí tuệ
“ảo” mà người ta “bơm” lên cho ông trong khi cái
chỉ số “IQ thật” của ông th́ có hạn, chả cách
nào lớn theo cho đồng bộ.
Cứ như là chiến
dịch, đầy đủ các công cụ tuyên truyền
ban ngành hỗ trợ, hao tài tốn của kéo dài lê thê trên
cả nước, khởi đi từ ba bốn năm
trước: “Học
tập và làm theo tấm gương đạo đức
Hồ Chí Minh”, mới đây ông Trương
Tấn Sang lên truyền h́nh tổng kết báo cáo kết
quả với toàn dân: “Thành
công mỹ măn, tấm gương đạo đức HCM
đă lan tỏa đi sâu vào ḷng người, quần chúng,
tạo nhiều chuyển biến tốt đối
với xă hội...” Nhưng không biết có phải
v́ cái h́nh ảnh “quan lớn” Nguyễn Trường Tô,
Chủ tịch UBND tỉnh Hà Giang nằm “truổng
cời” cùng hai nữ sinh vị thành niên trong khách sạn và
Việt Nam vẫn 2.7 trên thang điểm 10, xếp thứ
116/178, những quốc gia tham nhũng nặng trên thế
giới hay không, mà ban bí thư TW đảng quyết
định kéo dài, triển khai tiếp “chiến dịch
học tập đạo đức” này thêm ba năm
nữa cho thiên hạ thấm nhuần đến... 2015?
Chưa kịp thuộc hết
bài “đạo đức HCM” th́ học sinh, sinh viên lại
vào chiến dịch thi đua học tập món mới “Tư tưởng Hồ Chí
Minh, tầm nh́n xuyên thế kỷ”. Mấy em sinh
viên cứ ngẩn ngơ hỏi nhau, không biết cái tư
tưởng của “Bác” gắn tên lửa hành tŕnh bao
giờ và loại nào mà khỏe thế? xuyên cả thời
gian để đi vào thế kỷ? mà thế kỷ nào
cơ chứ? nếu không “stop” đúng lúc có khi nó lại lao
vào thế kỷ vô tận mất thôi??.
Rồi mới đây tới
phiên giới trí thức trong nước giật ḿnh, như
muốn bổ sấp bổ ngữa, khi hay tin minh danh
hội Liên hiệp Khoa học và Kỹ thuật VN
người ta mở rộng một cuộc hội
thảo có cái chủ đề vang rền như sấm
dậy trời nam giữa thủ đô Hà Nội, không thua
ǵ “tầm nh́n xuyên thế kỷ”, đó là cuộc hội
thảo về: “Giá trị
Minh triết Hồ Chí Minh, một định hướng
phát triển Việt Nam.”
Nghe cái tiêu đề là hết
hồn liền, ai nấy đều xanh máu mặt, rỉ
tai khẽ nói với nhau: Thế này th́ mạt vận
rồi! Cả cuộc đời “Bác” ở nước
ngoài chỉ có Mác-Lênin với quốc tế Cộng sản
XHCN, c̣n trong nước th́ súng với đạn và “Trí phú địa
hào đào tận gốc trốc tận rễ”, khăn tang
trắng mái đầu, rồi sau đó vượt
tuyến mang súng đạn vào Nam 20 năm xương máu. Kết
quả: quân “Ta” thắng quân “Ḿnh” với hơn ba triệu
“địch quân” máu đỏ da vàng phơi thây tại
chỗ, mà giang sơn ông cha th́ hao hụt! Chứ có ǵ
nữa đâu mà lấy những thứ quái quỷ đó
làm “minh triết” để định hướng phát
triển cho dân tộc! Định hướng thế th́
chỉ có: một là đi ăn mày; hai là thêm người
về chầu bên “Bác”, chứ chủ nghĩa Mác-Lênin bây
giờ chỉ có bách chiến bách thắng với quỷ
sứ ma vương dưới âm tỳ địa ngục
chứ nào thắng được xă hội tư bản
trên trần thế này đâu mà ảo vọng!
Người tài giỏi thực
sự, chính là người không nhận ḿnh là tài giỏi.
Sao người ta không chịu khiêm tốn, khiêm
nhường? cho nhân cách lớn lên cùng thiên hạ, mà cứ
muốn như là ả điếm về chiều thích trét
phấn son màu mè dày cộm lên đầy khuôn mặt? Chỉ
hợm hĩnh chứ có tốt đẹp ǵ đâu!
Về buổi hội thảo
“Minh triết HCM” ngày 26-10-2011 tại Hà Nội vừa qua, theo
ông Nguyễn Khắc Mai (chủ tŕ hội thảo,
người kư thư mời) th́ có khoảng 80 người
tham dự gồm nhiều thành phần trí thức: nhà nghiên
cứu, nhà văn, nhà báo, nhà thơ, sinh viên. Các tham luận
tŕnh bày luôn ít nhiều có sự tranh luận và phản
biện. Về nhân vật lịch sử Hồ Chí Minh th́
ông Nguyễn Khắc Mai cho biết: (nguyên văn của ông)
“Muốn đánh giá một
con người th́ cần phải xem xét tổng thể các
hoạt động và thời khắc lịch sử…”
Đúng là như thế! Cũng
như luận anh hùng ta phải t́m xem nhân cách.
Hiện nay rất thuận
tiện và nhiều dữ liệu để chúng ta có
thể đối chiếu và so sánh. Internet nối mạng
toàn cầu, mọi sự thật không có chất cường
toan nào xóa nổi. Hăy thử gơ vào Google “Sự thật Hồ Chí Minh”, click một
cái ta có khoảng 17.800.000 kết quả (0,14 giây) chi
tiết liên quan đến nhân vật này cho những ai mang tinh
thần đi t́m sự thật, công bằng và nhân ái, trong
quang minh chính trực, để đặt ông HCM vào đúng
chỗ của ông, một người dù có công hay có
tội, phải chịu trách nhiệm với dân tộc,
với đất nước trước lịch sử.
Không công bằng và nhân cách chúng ta sẽ thấp xuống
nếu nói về nhân vật này mà bỏ quên những cái
chết của 172.000 người dân vô tội miền
Bắc (CCRĐ) và vô số những cuộc thanh trừng
đẫm máu bởi không cùng ư thức hệ hay khác
biệt chính kiến với người CS dưới
thời kỳ ông HCM cầm quyền. Cũng do những
thuận lợi từ đa kênh thông tin nói trên mà thời
gian gần đây, những “sử gia” của đảng
CSVN “mềm hơn” trong nhận định về ông HCM,
như nh́n nhận là sự thật nhưng lập luận
rằng: “Những “biến cố” gây nên thiệt hại
nhân mạng và tài sản của người dân dưới
thời kỳ ông HCM lănh đạo, là do cấp
dưới làm sai chứ ông không chỉ đạo như
thế”! CCRĐ từ 1953 đến 1956 ba năm trời
cả trăm ngàn người dân bị bức tử,
tiếng than khóc nhân dân thấu trời xanh mà nói rằng ông
HCM không hay biết về cái sai? Chẳng lẽ ông bị
“điếc” bẩm sinh?
Bên cạnh nhận định
của ông Nguyễn Khắc Mai về ông HCM: “Muốn đánh giá một con
người th́ cần phải xem xét tổng thể các
hoạt động, và thời khắc lịch sử...”,
nên chăng chúng ta cũng thử so sánh ông HCM với
vài lănh tụ của vài quốc gia lân cận trong khu
vực gần với VN mà bối cảnh và thời gian
lănh đạo quốc gia, họ cũng xấp xỉ hay
gần gặn như Ông HCM, để xem cái “giá trị Minh triết Hồ
Chí Minh, một định hướng phát triển VN”
có thật sự là Minh triết như giá trị mà
người ta tuyên xưng!
Tưởng Giới Thạch.
Sinh ngày 31-10-1887, một nhà quân sự và chính trị trong
lịch sử cận đại Trung Quốc, Chủ
tịch Quốc Dân Đảng Trung Hoa. Năm 1949, sau
thất bại ở Lục địa, Tưởng
Giới Thạch và binh lính của ông đă di chuyển
đến Đài Loan, một đảo biển nghèo nàn
chưa có nền kinh tế do quân phiệt Nhật chiếm
đóng trước đó. Ông lănh đạo, tổng
chỉ huy Quân đội, kiện toàn chính phủ Trung Hoa -
là thành viên Liên Hiệp Quốc trong một thời gian dài,
tuy nhiên 1971 đă bị thay bằng Trung Quốc Cộng
sản. Từ 1950 Đài Loan không có nền kinh tế,
đến 1960 có thu nhập quốc dân (GNP) đầu
người chỉ 170 USD, tương đương
với Zaire và Cộng ḥa Côngô là các nước nghèo Châu phi
(thua xa miền Nam VN bấy giờ). Tưởng Giới
Thạch đă lănh đạo nhân dân đảo quốc
Đài Loan phát triển kinh tế liên tục, trung b́nh 8%
năm trong ba mươi năm, đến 2008 thu nhập
quốc dân đầu người đă lên tới 33.000 USD/năm
(lúc này Việt Nam sau “giải phóng” chỉ 700 USD/năm) –
2010 gần 40.000 USD/năm. Bên cạnh nền kinh tế là
một quân đội hùng mạnh tiên tiến ở châu Á,
tương đương Nhật Bản, Hàn Quốc,
đủ để Trung Quốc phải kiêng dè. Chỉ
số Phát triển Con người (HDI) cũng tương
đương với các nước phát triển Châu Âu.
HDI của Đài Loan năm 2007 là 0,943 (xếp thứ 27,
rất cao), và 0,868 năm 2010 (xếp thứ 18, rất cao)
theo cách tính mới của Liên Hiệp Quốc. Đài Loan
phát triển khoa học, công nghiệp một cách nhanh chóng
trong nửa cuối của thế kỷ 20, Đài Loan
trở thành một trong các nhà đầu tư nước
ngoài chính tại Trung Quốc, Thái Lan,
Indonesia,
Philippin,
Malay-sia,
Việt
Nam - và điều này được mệnh danh là
“Thần kỳ Đài Loan”. Đài Loan cùng với Hàn
Quốc, Hongkong và Singapore được gọi là bốn
con rồng châu Á (hay 4 con hổ Châu Á).
Hai lănh tụ, ở cương
vị Chủ tịch Đảng và Nhà bước như
nhau, có tuổi đời suưt soát như nhau, nhưng sau
Đệ II thế chiến, cả thế giới ḥa b́nh,
chỉ riêng duy nhất tại Việt Nam, ông Hồ Chí Minh
xử dụng quỹ thời gian của ḿnh để gây
chiến tranh đẫm máu và nước mắt với
ngay chính dân tộc, trên quê hương ông để phục
vụ cho lợi ích của quốc tế Cộng sản.
C̣n ông Tưởng Giới Thạch th́ xử dụng
cũng một quỹ thời gian ấy, biến một
hoang đảo từ tay quân phiệt Nhật thành một
quốc gia tự do dân chủ, dân giàu nước mạnh
cho chính dân tộc ḿnh mà thế giới cũng phải cúi
chào. Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế
hiện nay: Đài Loan 400 tỷ USD - Việt Nam 13 tỷ USD
(VN nợ nước ngoài 32,5 tỷ USD). Nếu nói “Minh
triết” là một sự hiểu biết sâu rộng
được thực hiện bởi con người
tạo ra kết quả tốt nhất, chân thiện
mỹ nhất, mà thiệt hại và tiêu tốn thời
gian, năng lượng ít nhất th́ ông HCM và Tưởng
Giới Thạch ai mới xứng danh “minh triết”? Tuy
nhiên người ta biết ông Tưởng Giới
Thạch chỉ khiêm nhường nhận là Quốc
phụ của TH Dân quốc chứ không dám nhận ḿnh là
“Minh triết”.
Lư Quang Diệu. Thủ
tướng đầu tiên của Cộng ḥa Singapore
từ 1959 đến 1990. Ngày 21-11-1954 (năm đánh
dấu hàng triệu đồng bào miền Bắc VN
chạy trốn CNCS vào miền nam VN), ông Lư Quang Diệu cùng
với một nhóm bạn hữu thuộc giai cấp trung
lưu có học vấn thành lập Đảng Nhân dân Hành
động (PAP), Lư Quang Diệu trở thành Tổng thư
kư. Trong cuộc bầu cử toàn quốc ngày 1-6-1959, PAP
giành được 43 trong tổng số 51 ghế trong
hội đồng lập pháp. Singapore giành quyền tự
trị trong mọi lĩnh vực của đất
nước ngoại trừ quốc pḥng và ngoại giao. Lư
Quang Diệu trở thành thủ tướng đầu tiên
của quốc gia này. (Khi đó, tại VN thời
điểm 1960, ông Hồ Chí Minh cầu viện quốc tế
Cộng sản Nga và Trung Quốc cung cấp vũ khí
đạn dược, phá bỏ hiệp định
Genèeve, tiến hành cuộc nội chiến 20 năm cốt
nhục tương tàn trên chính đất nước VN
ḿnh). Từ một mảnh đất nhỏ bé nghèo nàn
không ai biết tên trên bản đồ thế giới, qua
ba thập kỷ nhiệm quyền, ông Lư Quang Diệu
đưa Singapore từ một quốc gia nghèo nhất khu
vực, (không thể sánh với Miền Nam VN lúc bấy
giờ) nay đứng trong hàng ngũ những quốc gia
giàu mạnh phát triển nhất thế giới, mặc cho
dân số ít ỏi, diện tích nhỏ bé và tài nguyên thiên
nhiên nghèo nàn. Ông Lư Quang Diệu thường nói rằng tài
nguyên duy nhất của Singapore là người dân và tinh
thần đoàn kết chung ḷng làm việc hăng say
của họ. Ông nói: Không có ǵ ngoài sự quang minh chính
trực của một đảng cầm quyền luôn
đặt lợi ích và hạnh phúc nhân dân lên hàng tối
thượng, nằm trên quyền lợi của
đảng phái. Ông nhận được sự kính
trọng của nhiều người Singapore, đặc
biệt là những người lớn tuổi, họ luôn
nhớ đến khả năng lănh đạo tất
cả v́ hạnh phúc nhân dân của ông trong thời kỳ
độc lập và tách rời khỏi Malaysia. Lư Quang
Diệu vẫn thường được xem là nhà
kiến trúc cho sự độc lập tự do dân chủ
và phú cường của “Con rồng” Châu Á Singapore ngày nay.
Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh tế: 300
tỷ USD so với VN: 13 tỷ USD.
Lư Thừa Văn. Trong
nguyệt san “Thế giới tự do” do bộ thông tin Hoa
Kỳ ấn hành, được pḥng thông tin ṭa đại
sứ tại Sài G̣n phổ biến 1965 có viết khái quát
về vị tổng thống Hàn Quốc này như sau:
Syngman Rhee (Lư Thừa Văn)
được bầu làm Tổng thống đầu tiên
của Đại Hàn Dân Quốc vào năm 1948. Có tài
liệu nói ông là hậu duệ đời thứ 25 của
Lư Long Tường thái tử nhà Lư nước Đại
Việt (VN).
Ngày 25-6-1950, miền Bắc (Hàn
Quốc) tiến hành một cuộc xâm lược quy mô
lớn vào miền Nam dẫn đến cuộc chiến
tranh kéo dài 3 năm với sự tham gia của Mỹ, Trung
Quốc và một số lực lượng quân sự
nước ngoài khác. Toàn bộ bán đảo bị tàn phá
do những cuộc xung đột. Cuối cùng, một
hiệp định ngừng bắn đă được
kư kết tháng 7-1953. Thời gian này tại Việt Nam, Ông
Hồ Chí Minh nhận lệnh từ CS Nga và CSTQ tiến hành
khởi đầu cuộc CCRĐ kéo dài trên toàn miền
Bắc VN trong 3 năm đẫm máu và nước mắt
gây ra cái chết cho 172.000 nhân dân vô tội. Trong điêu tàn
đổ nát chiến tranh, cả miền Nam Hàn Quốc
thiếu lương thực trầm trọng, Tổng
thống Lư Thừa Văn đă lănh đạo nhân dân
vượt qua khốn khó. Trong các năm tiếp theo ông
thực hiện một loạt cải cách thức thời
chấn hưng nền kinh tế. Ông thuyết phục thành
công để Hoa Kỳ cho Hàn Quốc hưởng ưu
đăi tối huệ quốc trong thuế quan và mở
rộng cửa cho mọi sinh viên Hàn đến Mỹ du
học. Ông khuyến khích một làn sóng thanh niên Hàn qua
Nhật Bản lao động tiếp thu học hỏi
khoa học kỹ thuật từ Nhật. Đây là tiền
đề, cái nền của các công ty nổi tiếng
của Hàn Quốc: SamSung, Hyundai, GM Daewoo sau này. Ông và gia
đ́nh làm gương mang tất cả của cải quí
kim cho quốc gia vay mượn không lăi để thuyết
phục, huy động, nhân dân chắt chiu từng
đồng vốn góp sức cho ngân sách quốc gia mà không
gánh nợ lăi. Nhờ thế, một thời gian ngắn
kinh tế Hàn hồi sinh mạnh mẽ, giúp cho GDP toàn dân
tăng trưởng rất ngoạn mục, phát triển
với tốc độ phi thường, đến
giữa thập niên 1980 đă trở thành một trong
những nước công nghiệp hóa mới (NICS). Năm
2004 GDP của Hàn Quốc là 680 tỉ USD đứng thứ
12 trên thế giới. Thành công trong phát triển kinh tế
của Hàn Quốc được gọi là "Kỳ tích
sông Hàn" (hay sông Hán).
Nếu cách đây 30 năm
tổng sản phẩm quốc nội của Hàn Quốc
chỉ đứng ngang với các nước nghèo ở
Châu Phi (thua cả VN) và Châu Á th́ hiện nay, tổng sản phẩm
quốc nội của Hàn Quốc xếp thứ 10 trên
thế giới. Nền kinh tế phát triển theo phân
loại của Ngân hàng Thế giới và IMF là nền kinh
tế lớn thứ 4 ở châu Á và thứ 15 trên thế
giới. Nền kinh tế dựa vào xuất khẩu,
tập trung vào hàng điện tử, ô tô, tàu biển, máy
móc, hóa dầu và rô-bốt. Hàn Quốc là thành viên của LHQ,
WTO, OECD và Nhóm các nền kinh tế lớn G-20. Hàn Quốc
cũng là thành viên sáng lập APEC và là đồng minh không
thuộc NATO của Hoa Kỳ.
Năm 2005 GDP của Hàn Quốc
ước đạt khoảng 789 tỷ USD, tính theo sức
mua tương đương (PPP) ước đạt
khoảng 1097 tỷ USD. Thu nhập b́nh quân đầu
người tính theo GDP danh nghĩa và theo sức mua
tương đương lần lượt là 16.270 USD và
22.620 USD (xếp thứ 33 và 34 thế giới). Quan
trọng là từ chính sách hướng ngoại mạnh
mẽ của Tổng thống Lư Thừa Văn trước
đây trên cái nền khoa học kỹ thuật du nhập
về, những năm 1970 nhiều công ty lớn của Hàn
Quốc bắt đầu tạo chỗ đứng
vững chắc trên thị trường thế giới.
Trong số đó điển h́nh có thể kể tới
Samsung, Hyundai, GM. Daewoo, LG….
Có thể cá nhân ông có vài vấn
đề c̣n bàn căi trong hậu trường chính trị,
nhưng nhân dân Hàn Quốc cho ông là vị Tổng thống
đầu tiên đă thiết kế và tạo bệ phóng
cho nền kinh tế HQ cao lớn mạnh mẽ “hóa
rồng” hôm nay! Dự trữ ngoại tệ cho nền kinh
tế: 311 tỷ USD, so VN: 13 tỷ USD.
Khái quát như vậy để
bổ sung thêm một khía cạnh khác hầu so sánh
định h́nh cho chính xác một nhân cách mà v́ nhiều lư do
“người ta” cứ vật vờ phủ lên một màn
sương khói “huyền thoại” cho một con
người bằng xương bằng thịt.
Thực tế là thước đo
của mọi chân lư, v́ thế chúng ta phải nghĩ
đến danh dự quốc gia, nhân cách và liêm sỉ
của người cầm bút mà cẩn trọng hơn
trong phê phán đánh giá, để không v́ công danh hay cơm áo
mà bôi tro trét trấu hay điểm xuyết tô hồng
một nhân vật mà theo đạo đức không nên chút
nào, khi đương sự liên quan đến máu
xương hàng triệu lương dân vô tội đă
nằm xuống. Bởi nếu tạm chấp nhận
“Minh” = sáng ngời, và “Triết” = trí đức, th́ chắc không ai
chấp nhận một “trí đức sáng ngời” mà
thấm đẫm máu và nước mắt của Nhân loại!
¢¢¢¢¢¢¢¢¢¢¢¢¢¢
Hồ
Cẩm Đào nói với Nguyễn Phú Trọng chiều
11-10-2011 ở Đại lễ đường Nhân dân
ở Bắc Kinh: “Trước khi tranh
chấp trên biển được giải quyết,
không nên áp dụng hành động làm
phức tạp hoá và mở rộng tranh chấp,
xử lý những vấn đề xuất
hiện bằng thái độ bình tĩnh
và mang tính xây dựng, không để
những vấn đề liên quan ảnh
hưởng tới quan hệ hai Đảng và
hai Nhà nước Trung Quốc-Việt Nam cũng
như hoà bình và ổn định của Nam
Hải…”
Nguyễn Phú Trọng trả
lời Hồ Cẩm Đào: “Việt
Nam sẵn sàng cùng với Trung Quốc nghiêm
chỉnh thực hiện tốt Thỏa thuận nguyên
tắc cơ bản về vến đề trên
biển, kiên trì hiệp thương hữu
nghị và đàm phán, xử lý và
giải quyết ổn thoả, không để cho vấn
đề liên quan ảnh hưởng tới quan
hệ hai Đảng và hai Nhà nước,
ảnh hưởng đến tình cảm của
nhân dân hai nước cũng như hoà bình,
ổn định trên biển.” (Đài Bắc Kinh
11-10-2011)
Cô lập VN với quốc
tế để nắm thượng phong trong đàm
phán về biển Đông
Chỉ
hai ngày sau chuyến thăm Trung Quốc lần
đầu của Nguyễn Phú Trọng trong tư
cách là tân Tổng bí thư ĐCSVN (từ
11-15.10.2011) nhà cầm quyền Bắc kinh
đã hô lớn trước dư luận
thế giới: “Tuyên bố chung Trung-Việt
có ý nghĩa chỉ đạo quan trọng trong
việc thúc đẩy quan hệ hai nước
phát triển lâu dài, lành mạnh và ổn
định. Trung Quốc và Việt Nam thông qua
đàm phán giải quyết tranh chấp trên
biển giữa hai nước không liên can gì
với bên thứ ba”.
Người
phát ngôn Bộ Ngoại giao Trung Quốc Lưu Vi Dân
đã nhấn mạnh như trên để phản
bác các đòi hỏi của Ngoại
trưởng Nhật Koichiro Gemba cũng như Tổng
thống Phi luật tân Benigno Aquino là các tranh
chấp ở biển Đông là vấn đề
chung của các nước trong khu vực
và quốc tế, cho nên phải được
giải quyết đa phương.
Chỉ
ba ngày sau phát biểu của Phát ngôn viên bộ Ngoại giao
Trung Quốc, Phát ngôn viên bộ Ngoại giao CSVN Lương
Thanh Nghị đă nh́n nhận quan điểm trên đây
của Bắc Kinh, nghĩa là những vấn đề
tranh chấp trên biển Đông liên quan tới VN và Trung
Quốc th́ chỉ đàm phán song phương giữa Bắc
Kinh và Hà Nội. Nhưng không cho biết rơ trong các tranh
chấp trên biển Đông vấn đề nào chỉ liên
hệ trực tiếp tới hai nước VN-Trung
Quốc. Có nghĩa là bỏ ngỏ để cho Bắc
Kinh định nghĩa và quyết định!
Khi
bộ Ngoại giao Trung Quốc nhấn mạnh “Tuyên
bố chung Trung-Việt” và “Thỏa thuận những Nguyên
tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết
vấn đề trên biển giữa nước CHXHCN
Việt Nam và nước CHND Trung Hoa” mang tính cách “chỉ
đạo” là lập lại sách lược tuyên truyền
rất quen thuộc của Bắc Kinh, lấy danh nghĩa
những thoả thuận của lănh đạo hai
nước –nhưng thực t́nh là sự áp chế của
Bắc Kinh- để bịt miệng nhân dân VN,
đồng thời cấm cản dư luận quốc
tế!
Nói
thẳng ra, nhà cầm quyền Bắc kinh
đã dùng “Thỏa thuận những Nguyên tắc
cơ bản chỉ đạo giải quyết vấn
đề trên biển” vừa được
Bắc Kinh và Hà Nội kí trong chuyến thăm
Trung Quốc của Nguyễn Phú Trọng làm
lá chắn ngăn cản quốc tế và
các nước trong khu vực t́m cách giải
quyết hoà b́nh và công bằng theo luật quốc tế cho
những tranh chấp trên biển Đông. Do đó với
việc ép Hà Nội phải kí “Thỏa thuận
những Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo
giải quyết vấn đề trên biển”, Bắc
Kinh đã thành công trong mục tiêu ngoại giao
là CHIA RẼ VN với các nước trong ASEAN,
Nhật... và CÔ LẬP VN với cộng
đồng quốc tế, nhất là Mĩ và EU. Trên cơ
sở đàm phán song phương nhưng hầu như
độc quyền này, Bắc Kinh sẽ thương
thuyết ở thế mạnh để ép VN trong
các cuộc đàm phán về Hoàng Sa,
Trường Sa và toàn bộ biển Đông.
Sở
dĩ Bắc Kinh đă đứng ở vị thế
lấn át như hiện nay, v́ do các chính sách sai lầm và
thái độ bạc nhược của những
người cầm đầu CSVN. Nên chỉ trong hai
thập niên qua từ khi b́nh thường hóa quan hệ
giữa hai nước vào năm 1991 họ đang
đẩy VN lệ thuộc Trung Quốc trong nhiều
mặt, từ ư thức hệ, kinh tế tới
thương mại. Từ nắm được cái
đầu tiến tới kiểm soát được
dạ dầy của VN!
Như vậy có thể
kết luận rằng: về mặt sách lược
đối ngoại trong tranh chấp biển Đông,
“Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản
chỉ đạo giải quyết vấn đề trên
biển” trong chuyến đi Trung Quốc của Nguyễn
Phú Trọng là một THOẢ HIỆP VÔ NGUYÊN TẮC,
CHỦ QUYỀN CỦA VN KHÔNG ĐƯỢC TÔN TRỌNG
và DANH DỰ TỔ QUỐC BỊ CHÀ ĐẠP! Đây rơ
ràng là một bước thụt lùi, đúng ra
phải nói là một sự đầu hàng của nhóm
cầm đầu CSVN với Bắc Kinh trong tranh
chấp về biển Đông.
Thế
vô cùng bất lợi và nguy hiểm này bắt nguồn
từ nhiều nguyên nhân, trong đó nguyên nhân chính là do tư
duy sai lầm và thái độ ươn hèn của nhóm
cầm đầu CSVN từ ít nhất hai thập niên
trở lại đây. Chỉ cần dẫn chứng
thời sự về tư duy và thái độ của
Nguyễn Phú Trọng, người có quyền lực
lớn nhất hiện nay, trong vấn đề này trong
các năm gần đây. Mặc dầu hơn một
năm trước khi c̣n là Chủ tịch Quốc
hội, Nguyễn Phú Trọng đã tìm cách
trì hoãn và cố tình coi nhẹ tranh
chấp về biển Đông khi ông tuyên bố “tình
hình biển Đông không có gì mới”
để cấm Quốc hội không được
phép thảo luận. Nhưng suốt trong thời
gian qua Nguyễn Phú Trọng đã phải bịt
mắt, che tai và ngậm miệng trước
những hành động ngang ngược
của hải quân Trung Quốc vào đầu năm nay trên
biển Đông và rồi nay lại phải kí
“Thỏa thuận những Nguyên tắc cơ bản
chỉ đạo giải quyết vấn đề trên
biển” rất lợi cho Bắc Kinh. Các sự
kiện này minh chứng rằng, những nhân
nhượng và cúi đầu của Ng.P. Trọng
không được Bắc Kinh trọng mà lại
càng lấn tới!
Ai ra lệnh và ai thi hành? Hay
nhượng bộ đế quốc, đàn áp nhân dân!
Chỉ
4 ngày sau khi Nguyễn Phú Trọng từ Trung Quốc trở
về, chính ông đă đọc diễn văn quan trọng
trước cuộc họp đầu tiên của Hội
đồng Lí luận Trung ương khoá mới, ra
lệnh cho uỷ viên Bộ chính trị Đinh Thế
Huynh, người đứng đầu cơ quan này –có
mặt trong phái đoàn đi Trung Quốc của Nguyễn
Phú Trọng – bắt “trí thức XHCN” phải nặn óc t́m
ra những “đột phá về lí luận” nhằm “kiên
quyết đấu tranh phê phán các quan điểm sai trái,
xuyên tạc của các thế lực thù địch
để bảo vệ Đảng, bảo vệ chế
độ”. Rồi ba ngày sau Nguyễn Phú Trọng đă thân
hành tới Học viện Chính trị Quốc pḥng, nơi
đào tạo sĩ quan cao cấp của chế độ
độc tài toàn trị, để trao Huân chương Sao
vàng (cao nhất) cho học viện này. Trong toàn bộ
diễn văn trước tướng lănh và sĩ quan cao
cấp, không có đoạn nào hay câu nào Nguyễn Phú
Trọng thông báo cho tướng lănh và bộ đội
biết rơ t́nh h́nh căng thẳng trên biển Đông
hiện nay và mối đe doạ mất các hải
đảo và biển Đông do nước nào gây ra và
giải pháp đối phó của VN phải như thế
nào. Trái lại, Nguyễn Phú Trọng lại cố t́nh t́m
cách định hướng dư luận đi sai hoàn toàn,
cho rằng t́nh h́nh nguy hiểm hiện nay là do “các thế
lực thù địch”, “diễn biến hoà b́nh”, và “tự
diễn biến” ngay trong thành phần đảng viên. Các
cụm từ này được nhóm cầm đầu toàn
trị ám chỉ Mĩ, EU, các cộng đồng VN ở
nước ngoài đang hỗ trợ tích cực các
giới trí thức và thanh niên trong nước đang cùng
với các đảng viên CS tiến bộ và c̣n biết
tự trọng đang đứng lên vận động
chuyển đổi VN từ độc tài toàn trị sang
dân chủ đa nguyên bằng phương pháp phi bạo
lực. Trước mặt các tướng lănh và sĩ quan
Nguyễn Phú Trọng đă đổi trắng thành đen,
kết án người yêu nước thành phản động:
“Các
thế lực thù địch tiếp tục đẩy
mạnh chiến lược “diễn biến ḥa b́nh”, ḥng
làm chuyển biến về chính trị tư tưởng,
thúc đẩy “tự diễn biến”, “tự chuyển
hóa”, kích động, chia rẽ, đ̣i phi chính trị hóa
quân đội, hạ thấp vai tṛ, uy tín lănh đạo
của Đảng đối với đất
nước, quân
đội; xóa bỏ mục tiêu, lư tưởng, con
đường đi lên chủ nghĩa xă hội mà
Đảng, Bác Hồ và nhân dân ta đă lựa chọn. T́nh
h́nh đó đ̣i hỏi chúng ta phải luôn luôn tỉnh táo,
cảnh giác, không ngừng chăm lo, củng cố, tăng
cường sức mạnh quốc pḥng, kết hợp chặt
chẽ nhiệm vụ xây dựng chủ nghĩa xă hội
và bảo vệ Tổ quốc xă hội chủ nghĩa”.
Các
lời xuyên tạc và chụp mũ trên đây của
Nguyễn Phú Trọng hoàn toàn phản ảnh quan
điểm của Thông báo chung VN-Trung Quốc: “không
để các thế lực thù địch phá hoại quan
hệ hai Đảng, hai nước”.
Chỉ
ba ngày sau khi cùng Nguyễn Phú Trọng từ Trung Quốc
trở về, uỷ viên Bộ chính trị, Bí thư trung
ương và Trưởng ban Tuyên giáo Đinh Thế Huynh
đă ra lệnh cho 4 cơ quan truyền thông hàng đầu
của chế độ là Tổng biên tập báo Nhân dân
cùng với ba Tổng giám đốc Thông tấn xă VN,
đài Truyền h́nh và đài Phát thanh VN phải “kư kết
một chương tŕnh phối hợp công tác” chặt
chẽ với nhau hơn trong việc “định
hướng thông tin” đối với xă hội. Nghĩa
là bắt các nhà báo, biên tập viên các đài phải uốn
cong ng̣i bút, cong lưỡi nói tốt về lănh đạo,
đồng thời bịt mắt, bịt miệng nhân dân
và thoá mạ trí thức và thanh niên yêu nước. Tuy từ
trước tới nay các cơ quan trực thuộc Trung
ương và Chính phủ vẫn làm việc chung với
nhau, nhưng họ cho biết, đây là “lần đầu
tiên” 4 cơ quan hàng đầu về tuyên truyền kí
kết chung để “xây dựng một ḍng thông tin chính
thống đủ mạnh, góp phần tạo nên sự
đồng thuận cao trong xă hội” với mục tiêu
“định hướng dư luận xă hội”. Thế
vẫn chưa đủ, ba ngày hôm sau Uỷ viên Bộ chính
trị, bộ trưởng Công an Trung tướng Trần
Đại Quang và Tổng giám đốcThông tấn xă VN
Nguyễn Đức Lợi đă kí kết liên tịch
để hợp tác t́nh báo và thông tin tuyên truyền.
Như
vậy câu hỏi được đưa ra ở đây
là, tại sao họ đang phải hung hăng ra tay răn
đe bộ đội, đảng viên và nhân dân ngay sau khi
từ Trung Quốc trở về? Nếu hiểu cách tính
toán, tổ chức và chọn lựa thời điểm ra
tay của những người cầm đầu chế
độ toàn trị th́ các hoạt động trên đây
không phải t́nh cờ chỉ ít ngày sau khi từ Bắc
Kinh trở về. Quan trọng nữa là chính bản thân
Nguyễn Phú Trọng, với tư cách Tổng bí thư và
Bí thư Quân uỷ Trung ương và những người
cầm đầu ngành tư tưởng và công an Đinh
Thế Huynh và Trần Đại Quang đă có những
hoạt động tập trung trong lănh vực quốc
pḥng, an ninh và tuyên truyền nhằm kiểm soát gắt gao
hơn nữa cả Đảng, Chính phủ, quân
đội và nhân dân trong lănh vực tư tưởng và tuyên
truyền.
Họ
đă tiên liệu các phản ứng chống đối
ở trong nhân dân, trong đảng, trong bộ đội và
chính quyền đối với những chính sách
nhượng bộ vô nguyên tắc và gắn chặt VN
hơn nữa với Trung Quốc từ chuyến thăm
Trung Quốc của Nguyễn Phú Trọng. Cho nên họ
phải t́m cách ra tay ngăn chặn kịp thời các
bất măn trong Đảng, quân đội và nhân dân. Đó
là gia tăng kiểm soát tư tưởng và báo chí và
tăng cường áp chế, đe doạ các thành phần
chống đối trong đảng và ngoài xă hội
để t́m cách bóp chẹt từ trong trứng
nước các tư tưởng chống đối
sự ươn hèn trước Bắc Kinh của phái
đoàn Nguyễn Phú Trọng. Tóm lại, v́ nhượng
bộ đế quốc nên họ phải ra tay đàn áp
nhân dân, có như vậy th́ họ mới mong giữ
được quyền hành tiếp tục!
Nếu
theo dơi công việc chuẩn bị cho chuyến đi Trung
Quốc của Nguyễn Phú Trọng đă được
ba phái đoàn VN là: Thứ trưởng Ngoại giao Hồ
Xuân Sơn (tháng 6), Thứ trưởng Quốc pḥng
tướng Nguyễn Chí Vịnh (tháng 8) và Chủ nhiệm
Tổng cục Chính trị tướng Ngô Xuân Lịch
(tháng 9) cùng với hai phái đoàn Trung Quốc Uỷ viên Bộ
chính trị và Phó Chủ tịch Quân ủy trung ương
tướng Quách Bá Hùng (tháng 4) và nhân vật cao nhất
Phụ trách Ngoại giao và Giám đốc Văn pḥng An ninh
quốc gia Đới Bỉnh Quốc (tháng 9) và kết
quả cuộc hội đàm của Nguyễn Phú Trọng
và Hồ Cẩm Đào ngày 11-10 xuyên qua Thông báo chung và 6
văn kiện đă kí kết th́ sẽ thấy rất rơ
ràng Bắc Kinh đứng vị thế ra lệnh c̣n Hà Nội
chỉ là người thi hành.
Việc
này người ta có thể nhận thấy
ngay trong cuộc “hội đàm hẹp” giữa hai phái
đoàn ngay sau khi Nguyễn Phú Trọng tới
Bắc Kinh vài giờ. Đài Bắc kinh
đã tường thuật câu nói của
Hồ Cẩm Đào với Nguyễn Phú Trọng:
“Tổng Bí
thư, Chủ tịch Trung Quốc Hồ Cẩm
Đào chỉ rõ: trước khi tranh chấp
trên biển được giải quyết, không nên
áp dụng hành động làm phức
tạp hoá và mở rộng tranh chấp,
xử lý những vấn đề xuất
hiện bằng thái độ bình tĩnh
và mang tính xây dựng, không để
những vấn đề liên quan ảnh
hưởng tới quan hệ hai Đảng và
hai Nhà nước Trung Quốc-Việt Nam cũng
như hoà bình và ổn định của Nam
Hải…”
Yêu
sách trên của Hồ Cẩm Đào đã
được thể hiện rõ trong Thông báo
chung ngày 15.10: “Trước khi giải quyết dứt
điểm tranh chấp trên biển, hai bên cùng giữ ǵn
ḥa b́nh, ổn định trên Biển Đông, giữ thái
độ b́nh tĩnh và kiềm chế, không áp dụng hành
động làm phức tạp hóa hoặc mở rộng
thêm tranh chấp, không để các thế lực thù
địch phá hoại quan hệ hai Đảng, hai
nước, xử lư các vấn đề nảy sinh
với thái độ xây dựng, không để ảnh
hưởng tới quan hệ hai Đảng, hai
nước và ḥa b́nh, ổn định ở Biển
Đông”.
Thử
hỏi trong thời gian qua, bên nào đang gây bất
ổn và phá hoại hoà bình trên biển
Đông với các hành động rất ngang
ngược, như cho các tầu hải quân Trung
Quốc xâm lấn hải phận VN, tiếp tục
đàn áp ngư dân VN, cấm các công ti Ấn,
Mĩ, Anh khai thác dầu khí ở thềm lục
địa VN? Thậm chí giữa lúc kí
Thoả thuận về Biển Đông, hải quân Trung
Quốc lại vừa thiết lập một trạm
quân y trên đảo Đá Chữ thập đỏ (tên
Trung Quốc: Vĩnh Thử -Yongshu Ree), thuộc
quần đảo Trường Sa, cho tới 1988 c̣n
thuộc VN. Rơ ràng những hành động xâm lấn và thách
đố ngang ngược trên là những tính toán chủ
động của Bắc Kinh. Nhưng nay họ lại
đóng vai cha mẹ khuyên Hà Nội là không “làm phức
tạp hoá” và “mở rộng thêm tranh chấp”!
Cướp
đảo, chiếm biển và giết ngư dân lân bang,
nhưng Hồ Cẩm Đào vẫn khuyên bảo Nguyễn
Phú Trọng là phải giữ “thái độ xây
dựng” theo “phương châm 16 chữ vàng và
bốn tốt” và còn ra lệnh cho Nguyễn Phú
Trọng phải thực hiện đòi hỏi
của Bắc Kinh là “không để các thế lực
thù địch phá hoại quan hệ hai Đảng, hai
nước”. Nghĩa là, không cho VN liên kết với các
nước khác, cô lập VN với quốc tế,
đồng thời bắt Hà Nội phải
cấm báo chí, bịt miệng dân và đàn áp
các cuộc biểu tình yêu nước của thanh
niên và trí thức VN! Trong khi đó báo chí của
ĐCS Trung Quốc vẫn công khai đe doạ VN, như
tờ Hoàn cầu Thời báo –bản tiếng Anh của
tờ Nhân dân, cơ quan trung ương ĐCS Trung Quốc- mới đây ngày 25-10 đă
viết bài sẽ dùng cả quân sự trong tranh chấp
biển Đông.
Trước
thái độ hống hách và trịch
thượng như vậy của Hồ Cẩm Đào
thì Nguyễn Phú Trọng đã trả lời
như thế nào trong cuộc họp của hai phái
đoàn? Đài Bắc kinh cho biết, trong
cuộc họp này Nguyễn Phú Trọng đã
đối đáp với Hồ Cẩm Đào: “Tổng
Bí thư Nguyên Phú Trọng bày tỏ Việt
Nam sẵn sàng cùng với Trung Quốc nghiêm
chỉnh thực hiện tốt Thỏa thuận nguyên
tắc cơ bản về vấn đề trên
biển, kiên trì hiệp thương hữu
nghị và đàm phán, xử lý và
giải quyết ổn thoả, không để cho vấn
đề liên quan ảnh hưởng tới quan
hệ hai Đảng và hai Nhà nước,
ảnh hưởng đến tình cảm của
nhân dân hai nước cũng như hoà bình,
ổn định tên biển”.
Không
những thế, ngay sau khi từ Bắc Kinh trở về
Nguyễn Phú Trọng, Đinh Thế Huynh và Trần
Đại Quang đă thực hiện một loạt hành
động nhằm bịt miệng nhân dân, các đảng
viên và bộ đội, như đă tŕnh bày ở trên.
Như vậy thật hết sức rõ ràng:
Ở đây ai ra lệnh và ai thi hành!
Các
thoả thuận của Nguyễn Phú Trọng với
Hồ Cẩm Đào
Ngay
sau các cuộc hội đàm và hội kiến ngắn
giữa hai phái đoàn, tại Đại lễ
đường Nhân dân ở Bắc Kinh chiều 11-10
Nguyễn Phú Trọng và Hồ Cẩm Đào đă chứng
kiến lễ kí kết 6 văn kiện giữa hai bên
nhằm thúc đẩy “hợp tác chiến lực toàn
diện” giữa hai ĐCS và hai nước với nhau. Quan
trọng hàng đầu và được dư luận VN
và quốc tế chú ư nhất là “Thỏa thuận những
Nguyên tắc cơ bản chỉ đạo giải
quyết vấn đề trên biển giữa nước
CHXHCN Việt Nam và nước CHND Trung Hoa” mà những
hệ lụy khốc hại của nó là làm vị thế
đàm phán của VN càng yếu thế hơn và đồng
thời vai tṛ và uy tín của VN trong khu vực và quốc
tế đang suy giảm, như đă tŕnh bày ở
phần đầu. Ngoài ra, 5 văn kiện kí kết khác
cũng có những tác dụng và hậu quả rất nguy
hiểm cho quyền lợi trước mắt và lâu dài cho
VN. Trong đó đáng kể nhất là:
-
Kế hoạch hợp tác giữa Đảng Cộng
sản Việt Nam và Đảng Cộng sản Trung
Quốc giai đoạn 2011-2015.
-
Quy hoạch phát triển 5 năm về hợp tác kinh
tế, thương mại giai đoạn 2012-2016 giữa
Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam và Chính phủ
nước CHND Trung Hoa.
-
Thỏa thuận hợp tác giữa Bộ Giáo dục và
Đào tạo nước CHXHCN Việt Nam và Bộ Giáo
dục nước CHND Trung Hoa giai đoạn 2011-2015.
Trong
điểm 4 của Thông báo chung ngày 15.10 ghi rơ những lănh
vực hợp tác giữa hai Đảng: Gặp gỡ các
cấp cao, hội thảo lí luận, đào tạo cán
bộ Đảng và chính quyền, họp định ḱ
của các Ban đối ngoại và Ban Tuyên giáo. Trong lănh
vực quốc pḥng: tăng cường hợp tác quân
đội hai nước, thăm viếng cấp cao quân
đội, lập đường giây nóng giữa hai
bộ quốc pḥng, tiếp tục Hội nghị
chiến lược cấp thứ trưởng, tuần
tra chung trong Vịnh bắc bộ, đào tạo và giao
lưu sĩ quan trẻ…
Việc
tăng cường hợp tác giữa hai đảng và hai
quân đội đă được Nguyễn Phú Trọng
cho thực hiện ngay trước và trong chuyến đi
Bắc Kinh. Cuối Tháng 8 Nguyễn Chí Vịnh đă sang
Bắc Kinh họp “Đối thoại chiến
lược quốc pḥng an ninh Việt-Trung”, thề với
Bắc Kinh: “Những tranh chấp chủ quyền
giữa Việt Nam và Trung Quốc, rơ ràng cần giải
quyết hai nước với nhau” và “kiên
quyết xử lư vấn đề tụ tập đông
người ở Việt Nam với tinh thần không
để sự việc tái diễn”. Giữa tháng 9
tướng Ngô Xuân Lịch, Chủ nhiệm Tổng
cục Chính trị, đă đưa một đoàn hùng
hậu gồm 9 tướng sang thăm các đơn
vị quân đội Trung Quốc trong nhiều ngày và
cũng thề với Bắc Kinh “Việt Nam không có ư
định quốc tế hóa các vấn đề tranh
chấp trên Biển Đông. Vấn đề tranh chấp
giữa hai nước th́ do hai nước giải
quyết”. Và nhờ các lời thề này nên cuối cùng
Bắc Kinh mới để Nguyễn Phú Trọng cầm
đầu một phái đoàn hùng hậu nhất sang
thăm vào giữa tháng 10 kí “Thỏa thuận những Nguyên
tắc cơ bản chỉ đạo giải quyết
vấn đề trên biển” theo đúng những ǵ mà
Nguyễn Chí Vịnh và Ngô Xuân Lịch đă thoả
thuận với Bắc Kinh.
Trong
lănh vực kinh tế, thương mại hai bên đă kí
“Quy hoạch phát triển 5 năm về hợp tác kinh
tế, thương mại giai đoạn 2012-2016 giữa
Chính phủ nước CHXHCN Việt Nam và Chính phủ
nước CHND Trung Hoa”. Qua đó cho thấy mức
độ kiểm soát dạ dầy VN của Bắc Kinh
đang gia tăng tới mức nguy hiểm. Bắc Kinh
biết rơ t́nh h́nh kinh tế, tài chính của VN đang
gặp khó khăn lớn nhất trong 20 năm qua, như
chính Nguyễn Tấn Dũng đă phải nh́n nhận trong
ḱ họp thứ hai của Quốc hội đang diễn
ra hiện nay. Bắc Kinh cũng biết rơ mức lạm
phát phi mă cao nhất Á châu của VN đang lên tới trên
20%, nợ công của VN đang gia tăng khủng
khiếp, mức dự trữ ngoại tê rất thấp,
trong khi ấy mức nhập siêu từ Trung Quốc ngày
càng gia tăng chóng mặt. Cuối năm qua mức này
đă lên tới gần 13 tỉ USD.
Giữa
khi đó hàng hoá của Trung Quốc ngày càng tràn ngập VN,
đứng đầu các nước buôn bán với VN.
Đại sứ Trung Quốc mới ở VN Khổng
Huyễn Hựu vừa cho biết, mức giao thương
trong năm 2010 đă lên tới gần 31 tỉ USD, chỉ
mới sáu tháng đầu năm nay đă đạt 18,6
tỉ USD (tăng 40,9% so với cùng ḱ năm trước).
Trong khi ấy các xí nghiệp Trung Quốc đă trúng
thầu tới 90% các công tŕnh hạ tầng ở VN.
Số công nhân Trung Quốc làm việc lậu ở VN ngày
càng gia tăng. Ngay cả trong cuộc họp về kinh
tế thương mại trong chuyến đi của
Nguyễn Phú Trọng cũng cho thấy vị thế
rất yếu của Hà Nội. Bộ trưởng Kế
hoạch và Đầu tư Bùi Quang Vinh khi họp với
bộ trưởng Thương mại Trung Quốc
Trần Đức Minh đă không dám đưa ra đ̣i
hỏi cải thiện cán cân mậu dịch giữa hai
nước như trước đây! Nói tóm lại,
Bắc Kinh đang kiểm soát dạ dầy VN, cho nên
họ mới có thể ra lệnh cho nhóm cầm đầu
CSVN.
Đ̣n dương đông kích tây
và cái dù “tập thể lănh đạo” của Nguyễn Phú
Trọng
Chung
quanh chuyến đi Trung Quốc c̣n có một số sự
kiện đáng để ư từ thành phần phái đoàn
tới các đ̣n dương đông kích tây quen thuộc
của Nguyễn Phú Trọng. Chuyến thăm Ấn
Độ của Chủ tịch nước Trương
Tấn Sang trùng với sự có mặt của Nguyễn Phú
Trọng ở Bắc Kinh khiến cho dư luận bảo
là, Hà Nội muốn chọc giận Bắc Kinh! Nhưng
nếu lưu ư một số động thái của
Bắc Kinh cũng trong thời gian này th́ lại có cái nh́n
thực tế hơn.
Giữa
khi ông Sang thăm Tân Đề Li để liên kết quân
sự và kinh tế với Ấn th́ Bắc Kinh cho biết,
Hải quân Trung Quốc vừa thiết lập một
trạm quân y gần đảo Đá Chữ thập
đỏ thuộc quần đảo Trường Sa
(Trung Quốc gọi là đảo Vĩnh Thử),
gần nơi xảy ra cuộc hải chiến năm 1988,
trong đó gần 70 chiến sĩ hải quân VN bị
Trung Quốc bắn thiệt mạng. Chính lúc Nguyễn
Phú Trọng đặt chân tới Bắc Kinh th́ Bắc Kinh
cho biết, đă kí kết với Campuchia để khai
thác dầu khí ở ngoài khơi Campuchia ngay sát đảo
Phú quốc của VN và Trung Quốc trở thành nước
viện trợ quân sự lớn nhất của Campuchia.
Ngoài ra cũng vào lúc đó Bắc Kinh c̣n cho biết, đă
thoả thuận với Lào mở rộng chương tŕnh
phát thanh bằng tiếng Lào của đài Phát thanh Quốc
tế Trung Quốc từ 2 giờ lên 6,5 giờ mỗi ngày
và c̣n thiết lập cả trụ sở đài này ngay
tại Vạn tượng (đài này không đặt
trụ sở ở VN). Như vậy là hai sân sau của Hà
Nội đă bị Bắc Kinh chiếm xong, hay chiếm
phần chính rồi! Một sự kiện đáng chú ư khác
nữa là giữa khi Nguyễn Phú Trọng đặt chân
tới Bắc Kinh th́ Trung Quốc đang “họp kín”
với Mĩ. Chính Thông tấn xă VN và đài Bắc Kinh cho
biết: ngày 11-10 tại
Bắc Kinh Thứ trưởng Ngoại giao Trung Quốc
Thôi Thiên Khảo và Trợ lí bộ Ngoại giao Mĩ Kurt
Campbell đang họp kín lần thứ hai về “công
việc châu Á-Thái B́nh dương”. Như thế th́ ai
đang chọc giận ai, ai tháu cáy ai? Hai đảng anh em
lại đánh đ̣n cân năo với nhau, mặc dầu
vẫn nói oang oang với bên ngoài là hai bên quyết v́ “sự
nghiệp chủ nghĩa xă hội”, “tin cậy lẫn nhau”
và “tôn trọng lẫn nhau”!
Ông
Trọng đă tŕnh diện tại Bắc Kinh một phái
đoàn hùng hậu nhất từ trước tới nay,
gồm 4 uỷ viên Bộ chính trị -kể cả
Nguyễn Phú Trọng- và 11 uỷ viên Trung ương
đảng. Đại diện cho Đảng và Chính
phủ được cân bằng nhau, trong đó không
chỉ Trưởng ban đối ngoại Trung ương
Hoàng B́nh Quân mà c̣n có cả Bộ trưởng Ngoại giao
Phạm B́nh Minh. Trong phái đoàn c̣n có cả Bộ
trưởng Quốc pḥng Phùng Quanh Thanh. Thoạt nh́n cứ
tưởng với thành phần hùng hậu cả bá quan
văn vơ như thế là Nguyễn Phú Trọng muốn hù
nhóm cầm đầu Bắc Kinh là ta có hậu thuẫn
của toàn đảng, toàn quân và chính phủ để
Bắc Kinh đừng quá chèn ép. Nhưng khi nh́n vào kết
quả qua các văn kiện và Thông báo chung đă
được kí kết th́ sự thực đi
ngược lại. Chính Bắc Kinh đă thắng thế.
V́ ngay tại Hội nghị Trung ương 3 ngày
trước khi Nguyễn Phú Trọng đi Bắc Kinh,
vấn đề tranh chấp với Trung Quốc trên
biển Đông đă không được bàn tới. Cho nên
từ Thông báo chung tới 6 văn kiện đă
được kí kết cho thấy Hồ Cầm Đào
đă đạt được phần chính mục tiêu và
yêu sách đối với Ng.Phú Trọng, như đă tŕnh
bày ở phần trên.
Chính
v́ thế, phái đoàn hùng hậu đi Bắc Kinh lần
này không thể đánh giá là cách doạ nạt Bắc Kinh,
mà phải thấy đây là cách nhằm đối phó
với dư luận trong Đảng và trong nhân dân, một
đ̣n dương đông kích tây, một thủ
đoạn rất nham hiểm của Nguyễn Phú
Trọng. Dùng một đoàn rất hùng hậu đi Bắc
Kinh là trước hết Nguyễn Phú Trọng muốn
nhắn cho dư luận trong nước, nhất là các
giới chống sự cúi đầu của Nguyễn Phú
Trọng với Bắc Kinh, là ta đang có hậu thuẫn
của toàn đảng, toàn quân, toàn chính phủ. Tức là
các quyết định của phái đoàn CSVN tại
Bắc Kinh là quyết định tập thể của
Đảng và Chính phủ chứ không phải hành
động riêng của Nguyễn Phú Trọng. Ngoài ra,
nếu tinh ư th́ sẽ thấy thêm thủ đoạn
của Nguyễn Phú Trọng lôi cho được Ngô
Văn Dụ, tân Ủy viên Bộ Chính trị, Bí thư
Trung ương Đảng, Chủ nhiệm Ủy ban
Kiểm tra Trung ương, tham dự phái đoàn đi
Bắc Kinh. Mặc dù với với chức vụ này ông
Dụ không có trọng trách và thẩm quyền trực
tiếp ǵ trong chính sách đối ngoại cả. Nhưng
trong các cuộc họp của Bộ Chính trị và Trung
ương đảng sau này, với chức vụ Chủ
nhiệm Uỷ ban Kiểm tra Trung ương, ông Dụ có
thể làm chứng và bào chữa cho Nguyễn Phú Trọng là
các thoả thuận với Bắc Kinh không vi phạm các
nguyên tắc Điều lệ của Đảng. Nhờ
vậy vị thế của Nguyễn Phú Trọng trong
Đảng được bảo vệ. Đây là đ̣n
t́m cách khoá miệng những nhân vật ở trong Trung
ương không ưa Nguyễn Phú Trọng.
Như
vậy có thể thấy là, các văn kiện kí kết và
thái độ khép nép của Nguyễn Phú Trọng
trước Hồ Cẩm Đào tại Bắc Kinh đă
cho thấy, phái đoàn hùng hậu của Nguyễn Phú
Trọng không phải là để hù doạ Bắc Kinh.
Việc này Nguyễn Phú Trọng thừa biết
trước khi sang Bắc Kinh, v́ nội dung các văn
kiện sẽ được kí kết khi tới Bắc
Kinh đă được các cấp dưới của hai
bên đàm phán xong từ trước. Nhưng dùng phái
đoàn hùng hậu đi Bắc Kinh thâm ư của Nguyễn
Phú Trọng muốn hù doạ nhân dân trong nước,
đồng thời muốn khoá miệng những nhân
vật chống Nguyễn Phú Trọng ở trung
ương!
* * *
Nếu
theo dơi cách tính toán gian xảo và sự trọng bề ngoài
theo lối đóng kịch của Nguyễn Phú Trọng
trong những năm gần đây th́ lại càng thấy
cách tŕnh diễn “lănh đạo tập thể” và “dân
chủ thực chứ không dân chủ h́nh thức” trong
chuyến đi Bắc Kinh cho thấy con người
thực của kẻ cầm đầu chế độ
độc tài toàn trị ở VN hiện nay. Dùng cái dù “lănh
đạo tập thể” để thực hiện ư
đồ riêng, đồng thời để trốn tránh
trách nhiệm cá nhân. Nhượng bộ các yêu sách của
Bắc Kinh và ngoan ngoăn tuân lệnh của Hồ Cẩm
Đào, nhưng vẫn cố t́nh tŕnh diễn đó là
quyết định của tập thể!
Thế
vẫn chưa đủ, ngay sau khi về nước
Nguyễn Phú Trọng lại nhân danh “lănh đạo tập
thể” ra hàng loạt các biện pháp độc tài phản
động để khoá miệng báo chí không
được chỉ trích những nhượng bộ vô
nguyên tắc với Bắc Kinh, đồng thời tăng
cường đe doạ và khủng bố nhân dân -đi
đầu là thanh niên, trí thức và các đảng viên
tiến bộ- không được tổ chức biểu
t́nh chống các hành động xâm lấn ngang ngược
của phương Bắc.
Như
vậy, dù có sử dụng mánh lới giương đông
kích tây hay thủ đoạn che dù “lănh đạo tập
thể”, nhưng Nguyễn Phú Trọng không thể che
đậy được sự thực là, càng
nhượng bộ và càng cúi đầu th́ nhóm cầm
đầu Bắc Kinh sẽ càng ngang ngược lấn
tới. Mục tiêu và sách lược của đế
quốc cũ và mới là bao vây, chia rẽ đối
thủ để thôn tính. Chuyến đi Bắc Kinh
vừa qua của N.P.Trọng đă mở rộng
đường cho ư đồ đen tối của
Bắc Kinh đối với VN, cụ thể là trên
biển Đông !
©
Đàn Chim Việt
dcbadcbadcba
T́nh h́nh Biển Đông ngày càng
trở nên phức tạp, khó đoán trước.
Lúc
tưởng chừng như sự căng thẳng đă
phần nào dịu xuống nhờ vào những chuyến
ngoại giao như con thoi giữa các quan chức, phái
đoàn cấp cao của các nước. Ví dụ như
chuyến viếng thăm TQ của Tổng bí thư VN
Nguyễn Phú Trọng, hay chuyến công du của tổng
thống Philippin đến nước này trong thời gian
gần đây.
Lúc th́ t́nh
h́nh lại nóng trở lại sau những sự kiện VN
tích cực nâng cao mối quan hệ với Ấn Độ
khiến Bắc Kinh không vui, hay khi tập đoàn dầu khí
Exxon Mobil, Mỹ, phát hiện mỏ dầu quan trọng
ở ngoài khơi bờ biển miền Trung VN.
Báo chí TQ,
cụ thể là tờ Hoàn cầu Thời báo (Global Times)
đă có những bài viết đe dọa dùng vũ lực
trên Biển Đông, kiểu như “đă đến lúc dạy
cho các nước xung quanh biển Đông một bài học.”
Hoặc nêu đích danh VN và Philippin “cần phải chuẩn
bị nghe tiếng đại bác”...
Trong cuộc hội thảo quốc
tế về Biển Đông lần thứ ba tổ chức
tại Hà Nội ngày 4 tháng 11, ông Đặng Đ́nh Quư, giám
đốc Học viện Ngoại giao Việt Nam, đă
cảnh báo nguy cơ chiến tranh trên Biển Đông
“...nếu không có sự kiềm chế, sự tôn trọng
các nguyên tắc cơ bản của luật pháp quốc
tế của các bên liên quan, nếu không có những nỗ
lực có trách nhiệm của cộng đồng quốc
tế...” (“Tự do hàng hải
ở biển Đông là sống c̣n,” VietnamNet)
Nhân
dịp này, một số báo đài như BBC, RFA... đă
nhắc lại lời phát biểu của Thiếu
tướng Doăn Thịnh Tiên, người đứng
đầu Hải quân Đài Loan tại khu vực Thái B́nh
Dương, được báo chí trong và ngoài nước
đăng tải trong tháng 6, 2011: “Nếu xảy ra xung
đột bằng quân sự giữa Trung Quốc
đại lục và Philippin th́ quân đội Đài Loan
đóng ở Thái B́nh Dương sẽ ra tay trợ giúp quân
đội của Trung Quốc đại lục”
để “...cùng bảo vệ tài sản chung của
tổ tiên...” (theo Người
Đưa Tin).
Ông Lê
Ngọc Thống, sĩ quan Quân đội Nhân dân VN nói
về quan hệ TQ-Đài Loan và mối nguy với
Trường Sa: “...Người Trung Quốc không bao giờ
đánh người Trung Quốc, phải khẳng
định như thế. Thứ ba nữa, vừa rồi
theo đài tiếng nói Hoa Kỳ có đưa tin ông tổng thống
Đài Loan nói rằng sẵn sàng kư một ḥa ước
với Trung Quốc... Tuy nhiên nếu Trung Quốc chấp
nhận kư ḥa ước th́ phải có cái giá của nó và tôi
nghĩ rằng cái giá đó không ǵ ngoài cái đảo Ba
B́nh... Khi việc đó xảy ra th́ quần đảo
Trường Sa của Việt Nam sẽ càng phức
tạp hơn bởi v́ trên mặt trận họ có
điểm đứng chân...” (“Vai
tṛ của Đài Loan tại Biển Đông,” RFA)
Như
vậy, trước nguy cơ xảy ra chiến tranh trên
Biển Đông, người Đài Loan đă cho thấy quan
điểm của họ, nói theo bài viết trên RFA là
“một giọt máu đào hơn ao nước lă.” C̣n TQ,
từ thời Đặng Tiểu B́nh cho tới Giang Trạch
Dân đều tuyên bố theo phương châm “thống
nhất ḥa b́nh, một quốc gia, hai chế độ.”
Đó là lư do
v́ sao Bắc Kinh chỉ dọa nạt chứ không dùng
vũ lực đánh chiếm Đài Loan. Những cái
đầu lănh đạo ở Bắc Kinh c̣n biết khôn
ngoan để tránh cảnh nồi da xáo thịt giữa
những con người cùng chung một giống ṇi, tổ
tiên.
Thứ
hai, các chính khách TQ vốn có cái nh́n xa, thâm trầm và thực
dụng. Với họ, việc để cho Hong Kong, Đài
Loan tự do phát triển trong một thể chế dân
chủ thành những quốc gia giàu mạnh, th́ đất
nước Trung Hoa càng có lợi khi những quốc gia này
trở về với đất mẹ. Sẽ là những
đặc khu kinh tế thịnh vượng, với
nhiều điều hay của nền kinh tế tư
bản chủ nghĩa mà Trung Hoa đại lục có
thể học hỏi.
Không
hiểu những người lănh đạo đảng và
nhà nước Cộng sản VN khi nghe được
những quan điểm này của những người
lănh đạo Đài Loan hay TQ, họ nghĩ ǵ.
Nếu
c̣n có chút đầu óc biết suy nghĩ, hẳn họ
phải chua xót nhớ lại khi TQ lợi dụng thời
điểm khó khăn của chính quyền VNCH để
đánh chiếm Hoàng Sa mà chính quyền VNDCCH ở miền
Bắc đă không hề lên tiếng. Hoặc ngẫm
lại những bài học từ cuộc chiến tranh
giữa hai miền Nam Bắc trước kia.
V́ quá mê
muội vào những học thuyết/chủ thuyết
ngoại lai, v́ đặt quyền lợi của
đảng, của giai cấp lên trên quyền lợi
của đất nước, dân tộc, những
người Cộng sản VN đă quyết tâm theo đuổi
cuộc chiến tranh “chống Mỹ ngụy, giải phóng
miền Nam, thống nhất đất nước”
đến cùng. Bất chấp cái giá máu xương mà
cả dân tộc phải trả.
Ngay
cả khi Hiệp định Paris đă được kư
kết, với nội dung chính Mỹ rút quân khỏi VN,
“chính quyền của Tổng thống Thiệu
được quyền tồn tại trong một giải
pháp ḥa b́nh, Nhân dân Nam Việt Nam sẽ quyết định
tương lai chính trị của ḿnh qua ‘tổng tuyển
cử tự do và dân chủ dưới sự giám sát
quốc tế.’ Nhưng trên thực tế, ngay sau đó,
những người Cộng sản đă chuẩn bị
cho việc đánh dứt điểm chính quyền VNCH.”
Gần
đây, đọc lại những bài viết của
những người thân cận với Cố Tổng
thống Ngô Đ́nh Diệm hoặc những lời bàn chung
quanh tác phẩm “Chính đề Việt Nam” của ông
Cố vấn Ngô Đ́nh Nhu trước kia. Để thấy quan
điểm rất rơ ràng của cả hai ông là chỉ
dựa vào sự viện trợ của Hoa Kỳ
để xây dựng đất nước thành một
quốc gia tự cường, hùng mạnh, hai miền
cứ phát triển theo con đường riêng và sẽ
thống nhất bằng một phương pháp ḥa b́nh khi
đủ điều kiện.
Sẽ là
chuyện vô ích nếu bây giờ c̣n đặt ra giả
thuyết nếu như lúc ấy những người
Cộng sản cũng biết nghĩ “người VN không
đánh người VN,” thay v́ cứ lao vào cuộc chiến
với niềm tự hào là “tiền đồn của phe
xă hội chủ nghĩa, ta đánh đây là đánh cho
cả Liên Xô, Trung Quốc...” Bởi, có rất nhiều
quốc gia đă giành lại độc lập hoặc
thống nhất đất nước mà không tốn
một giọt máu của nhân dân.
Nhưng,
mỗi đất nước, mỗi dân tộc có một
số phận. Số phận của VN quả là bi
kịch!
Sau này,
chính những người lănh đạo đảng CSVN
cũng đă chua xót nhận ra mưu đồ của TQ
khi giúp đỡ miền Bắc trong cuộc chiến tranh
chống Mỹ. Vừa có cơ hội giúp cho cuộc
chiến kéo dài khiến Mỹ sa lầy và trở nên suy
yếu, vừa thủ lợi bằng phương pháp thâm
độc “đánh Mỹ đến người VN
cuối cùng.”
Nhắc
lại những chuyện đă cũ mèm này chỉ v́
dường như các thế hệ lănh đạo nhà
nước Cộng sản VN sau này cũng vẫn chẳng
tỏ ra tỉnh ngộ ǵ hơn. Khi vẫn tiếp
tục đặt quyền lợi của đảng,
của chế độ lên trên hết. Tiếp tục bám
vào mối quan hệ với TQ bất chấp những ǵ TQ
đă, đang và sẽ tiến hành với VN. Chỉ v́ hai
đảng, hai nhà nước này cùng có chung một mô h́nh
thể chế chính trị, “một lư thuyết, một lư
tưởng.”
Trong khi
đó, ai cũng biết, học thuyết Marx-Engels, mô h́nh
xă hội chủ nghĩa hay t́nh hữu nghị Cộng
sản đă bị Bắc Kinh vứt vào sọt rác từ
lâu. Họ chỉ giữ lại mô h́nh độc đảng
do đảng Cộng sản lănh đạo, c̣n lại,
mọi việc họ làm đều là có lợi cho họ
và cho TQ.
Trước
tham vọng của TQ đối với biển Đông,
điều ǵ khiến những người lănh đạo
VN có thể ảo tưởng rằng TQ sẽ v́ t́nh
hữu nghị với VN mà hy sinh một chút “lợi ích
cốt lơi”? Hay là nếu có cơ hội th́ cái gai
trước mắt mà họ sẽ nhổ là VN chứ không
phải một quốc gia nào khác. Không chỉ v́ VN nằm
ngay trên con đường tiến ra biển duy nhất
của TQ, mà c̣n v́ VN không có đồng minh chiến
lược như Philippin hay Nhật Bản có HK chẳng
hạn.
Chỉ
mong những người lănh đạo đảng và nhà
nước Cộng sản VN, sau rất nhiều lần
bắt cả dân tộc trả học phí quá đắt cho
tầm nh́n thiển cận và sự ích kỷ của ḿnh
kịp hiểu ra rằng chủ quyền của
đất nước, quyền lợi của dân tộc
là tối thượng.
Sớm hay muộn, những lời
đe dọa kiểu như trên tờ Hoàn Cầu thời
báo hôm nay sẽ trở thành sự thật. Nhưng khi VN
đă thay đổi về thể chế chính trị, thoát
ra khỏi cái bóng kiềm tỏa của TQ, cố kết
được ḷng dân và có những quan hệ đồng
minh chiến lược thật sự th́ mối nguy
mất nước sẽ lùi xa!
Song Chi äääääääää
Chiều tối ngày 31 tháng 10
vừa qua, hầu hết các đài truyền h́nh Nhật
đều loan tải sự việc Thủ tướng
Noda của Nhật Bản (NB) kư với ông Nguyễn
Tấn Dũng bốn văn kiện hợp tác kinh tế,
nhưng chú trọng nhiều nhất là việc Nhật
sẽ xây hai ḷ nguyên tử cho nhà máy phát điện tại
tỉnh Ninh Thuận. Mỗi ḷ nguyên tử trị giá
từ 300 đến 500 tỷ yen (tức 4 đến 6,6
tỷ mỹ kim). Nếu đây là một giao kèo mua bán xe
hơi, đồ điện, v.v… th́ chắc chắn
người dân Nhật đă vui mừng v́ giúp cho nền
kinh tế Nhật, dù ít dù nhiều trong thời buổi khó
khăn toàn cầu hiện nay. Tuy nhiên, món hàng hai ḷ phản
ứng hạt nhân này lập tức làm bật lên một
làn sóng phản đối của chính dân Nhật.
Theo
đúng qui định của pháp luật th́ mặc dù
văn kiện đă được kư kết giữa hai
nhân vật đứng đầu ngành hành pháp
Nhật-Việt, nhưng nó c̣n phải được phê
chuẩn bởi Quốc hội hai nước rồi
mới tiến hành được. Đối với
Việt Nam tuy cũng phân chia ba ngành Hành pháp, Lập pháp và
Tư pháp, nhưng tất cả đều gom về
một mối dưới sự vận hành trực
tiếp của nhóm lănh đạo đảng CSVN nên
chuyện phê chuẩn tại Quốc hội chỉ là h́nh
thức và đương nhiên. Nhưng tại Nhật
Bản th́ khác, trước khi được bỏ
phiếu tại Quốc hội, các dân biểu sẽ tranh
luận về văn kiện này. Đây là lúc mà các
đại diện dân cử có thể phân tích và phê phán chính
phủ Noda vô trách nhiệm trong việc thầu cung cấp
hai ḷ phản ứng hạt nhân cho Việt Nam khi mà chính NB
đang c̣n lúng túng đối phó với tai nạn nhà máy phát
điện nguyên tử Fukushima và đang tính đến
chuyện xét lại toàn bộ chính sách điện hạt
nhân tại nước này.
Ngày 29-10-2011, người ta
thấy trên trang blog của bà Fukushima Mizuho, Chủ
tịch đảng Xă hội Dân chủ Nhật,
viết như sau: “Chiều mai (30-10-2011) khi gặp ông
Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng tôi sẽ nói
thẳng với ông ta rằng điện hạt nhân
rất nguy hiểm. Việt Nam không nên nhập cảng
kỹ thuật xây nhà máy điện hạt nhân vào thời
điểm này.”
Ngay
đến các dân biểu, nghị sĩ thuộc
đảng cầm quyền cũng không đồng quan
điểm về việc này. Phía chống đối bày
tỏ mối lo ngại v́ theo họ tại thời
điểm này không ai c̣n có thể nói điện hạt
nhân là phương tiện an toàn. Nếu có xảy ra tai
nạn th́ trách nhiệm của đảng Dân Chủ Nhật
và nước Nhật sẽ rất lớn đối
với người dân Việt Nam nói riêng và đối
với nhân loại nói chung.
Ngay
trong nội các của Thủ tướng Noda cũng có khác
biệt quan điểm. Theo ư kiến của ông Edano,
Bộ trưởng Kinh tế & Công nghiệp Nhật,
th́ không nên vội tiến hành việc kư kết xây nhà máy
điện hạt nhân cho Việt Nam vào lúc này khi mà
chuyện an toàn về nguyên tử lực vẫn c̣n đang
được tranh căi quyết liệt tại Quốc
hội Nhật và trên nhiều diễn đàn.
Trong
khi đó, Bộ trưởng Ngoại giao Nhật là ông
Genba, thuộc phe ủng hộ, chỉ viện cớ
về thủ tục. Ông cho rằng một khi mọi
thủ tục đă xong xuôi, th́ phải đặt bút kư.
Nếu không, Nhật Bản sẽ mất tín nhiệm
đối với thế giới. Để trấn an
dư luận, ông nói tiếp: “Đành rằng điện
hạt nhân có nguy hiểm nhưng chính v́ thế mà khi bán
kỹ thuật xây nhà máy điện hạt nhân cho một
quốc gia nào, chúng ta cần phải có thêm một hiệp
ước về vấn đề nguyên tử lực
với quốc gia đó”.
Nhiều
b́nh luận gia lập tức đặt vấn đề
với phát biểu của Bộ trưởng Ngoại giao
Genba. Tại sao Nhật lại mất uy tín khi hành sử có
trách nhiệm, có lương tâm đối với nhân dân VN
và nhân loại? Và loại hiệp ước rộng về
nguyên tử lực sẽ giúp được ǵ trong các
trường hợp thiên tai như vừa xảy ra tại
Fukushima.
Các
b́nh luận gia khác bồi thêm rằng: Hiệu quả kinh
tế của dự án này gần như số không
đối với Nhật. Nhưng nếu xảy ra tai
nạn, dù là do thiên tai hay sơ xuất của con
người th́ Nhật Bản sẽ bị cả thế
giới lên án rằng biết là “thứ độc hại”
và biết “đội ngũ chuyên viên Việt Nam chưa
đủ sức bảo quản một cách đáng tin
cậy” mà vẫn cố t́nh tặng thảm họa cho dân
chúng Việt Nam.
Thật
vậy, cả thế giới đang lùi xa dần nguồn
năng lượng quá nguy hiểm này, cụ thể như
Quốc hội Đức vừa ra quyết định
sẽ thay thế dần và chấm dứt hoạt
động toàn bộ các nhà máy điện hạt nhân trên
toàn nước Đức vào năm 2022. Thay vào đó là các
loại năng lượng “xanh” từ sức gió, ánh sáng
mặt trời, sức nước thủy triều, khí
đốt từ rác phân hủy, và sức ấm từ ḷng
đất.
Và
một thực tế khác không thể chối căi là
đội ngũ chuyên viên cao tay nghề, tận tâm, và có
tinh thần trách nhiệm trong lănh vực hệ trọng và
nguy hiểm này chưa có tại Việt Nam. Chỉ nội
khâu xây dựng đă khiến nhiều quan sát viên quốc
tế xanh mặt. Hiện tượng rút ruột công tŕnh
đă được chấp nhận rộng răi là
chuyện đương nhiên bất kể các tai nạn và
hư hại gần như lập tức sau ngày khánh thành.
Trường hợp điển h́nh là vụ sập
cầu Cần Thơ ngay trong thời gian xây dựng v́
nạn rút ruột mà cả ban giám sát công tŕnh người
Nhật cũng không thấy và không ngờ. Tai nạn dù
ở mức thấp nhất tại một nhà máy
điện hạt nhân cũng đă có thể gây thiệt
hại nhân mạng gấp trăm lần vụ sập
cầu Cần Thơ và ở mức trầm trọng
hơn có thể ảnh hưởng toàn vùng Đông Nam Á v́
nằm gần bờ biển. Ninh Thuận cũng bị
xem là vùng có xác suất sóng thần cao từ các cơn
động đất sâu ngoài khơi Philippin.
Kể
từ khi xảy ra tai nạn tại nhà máy điện
hạt nhân Fukushima đă có nhiều cuộc thăm ḍ ư
kiến người dân Nhật. Tất cả các thống
kê đều có số trung b́nh trên 50% dân chúng mạnh mẽ
phản đối việc sử dụng điện
hạt nhân. Khoảng 10% muốn ngưng ngay lập tức
v́ nguy hiểm quá. Chỉ khoảng 30% đành chấp
nhận điện hạt nhân v́ không biết con
đường nào khác. (Khoảng 5% không có ư kiến).
Cộng
đồng người Việt tại Nhật biết rơ
các yếu tố và mức độ rủi ro của
điện hạt nhân v́ vừa chứng kiến các
cảnh tượng Fukushima ngay trước mắt. Ḷng lo
âu cho số phận đồng bào ruột thịt tại
quê nhà đă khiến bà con kéo đến trước
hội quán Keidanren, nơi đón tiếp ông Nguyễn
Tấn Dũng, vào trưa ngày 31-10-2011 để cực
lực ngăn cản. Họ biết không thể khuyên can
tập đoàn của ông Dũng mà chỉ tập trung
vận động dân chúng Nhật và chính phủ Nhật
chấm dứt dự án nguy hiểm này.
Tựu
trung, hiện nay chỉ có nhóm quan chức thượng
tầng tại Hà Nội là không lo lắng ǵ về 2 ḷ
điện hạt nhân này mà c̣n bắt đầu tính
trước cách chia chác các khoản tiền sẽ rút
được từ con số 13 tỷ mỹ kim sắp
“trên trời rơi xuống”. C̣n cái núi nợ ngoại
quốc và các tai họa sau này là chuyện của dân. Dân
phải lo.
vvvvvvvvvvvv
Để trả lời câu hỏi: Nhận
định của Tiến sĩ như thế nào về
dự án Điện Hạt nhân mà Chính phủ cho phép xây
dựng ở tỉnh Ninh Thuận (kinh nghiệm thế
giới, thực trạng, cảnh báo v.v…)? Chúng ta nên phát triển ngành năng
lượng theo hướng như thế nào để
đảm bảo thân thiện với môi trường và
sức khỏe con người?
Chúng tôi xin cảm ơn cách đặt câu
hỏi của nhà báo!!! Với nội dung của câu hỏi
chứng tỏ người đặt – và cả Ban Biên
tập của tờ báo – cũng có nhiều bức xúc, quan
tâm về đề tài nóng bỏng hiện nay như chúng
tôi. Trước hết chúng ta nên có một cái nh́n sơ
bộ, lướt qua t́nh h́nh sử dụng dạng
năng lượng này và quan điểm của chính
phủ các nước ở Châu Âu nhé:
+ Ư: Trong ngày trưng cầu ư
kiến dân, vào thứ Hai, 13-06-2011 vừa qua, Thủ
tướng Silvio Berlusconi đă tuyên bố «Tạm biệt
hạt nhân, chúng ta phải tập trung vào năng
lượng tái tạo», trong khi các pḥng bỏ phiếu vẫn
c̣n mở cửa !!! 95% cử tri trả lời «không» đối
với việc quay trở lại điện hạt
nhân. Thảm họa Fukushima và quyết định của
chính phủ CHLB Đức đă kích thích và tác
động dư luận phản đối hạt
nhân. Nên nhớ rằng ngay từ năm 1987, sau thảm
họa Tcherno-byl, nước Ư đă nói không với điện
hạt nhân, thông qua trưng cầu dân ư. Đây là một bài
học quư báu cho Việt Nam chúng ta chăng ???
+ Thụy Sỹ: Ngày 25-05-2011,
tức hơn hai tháng sau biến cố Fukushima–Daiichi, chính
phủ Thụy Sỹ đă thông báo việc từ bỏ
dần dần điện hạt nhân từ nay đến
hết năm 2034; ḷ cuối cùng sẽ là ḷ ở Leibstadt
(công suất 900 MW, nằm ở vùng Aargau, bên cạnh ḍng
sông Rhine và không xa biên giới Đức là bao,
được đưa vào xử dụng năm 1984).
Chỉ ba ngày sau trận động
đất và sóng thần kinh khủng ác liệt ở
Nhật, chính phủ đă quyết định ngưng các
dự án khôi phục các nhà máy, 5 ḷ phản ứng của
Thụy Sỹ sẽ không được thay thế.
Quyết định này, được nước Áo
đặc biệt ủng hộ, diễn ra vào thời
điểm mà ở Hội nghị Deauville; các quốc gia
G8 yêu cầu tăng cường các biện pháp an toàn trong
các nhà máy điện hạt nhân. Bộ trưởng
Năng lượng Thụy Sỹ, Doris Leuthard, tuyên bố
rằng “đó là một ngày lịch sử và đáng
mừng v́ chúng ta đă lựa chọn điều tốt
đẹp cho đất nước“.
+ Pháp: Sau Fukushima và trước
cuộc trưng cầu ư kiến ở Ư, tờ báo Journal
du Dimanche (Báo Chủ Nhật) ngày 5-6-2011 đă
đăng kết quả thăm ḍ của Ifop, thực
hiện từ ngày 1-6-2011 đến ngày 3-6-2011: khoảng
hai phần ba (2/3) dân Pháp muốn chấm dứt năng
lượng hạt nhân (62% đồng ư chấm dứt
trong ṿng 25 đến 30 năm, 15% đ̣i chấm dứt
nhanh chóng như có thể).
+ CHLB Đức: Sau thảm họa
Fukushima–Daiichi vào ngày 30-5-2011 Thủ tướng Angela Merkel
đă công bố cho toàn thế giới biết: CHLB
Đức chào từ giă vĩnh viễn điện hạt
nhân, chính thức đưa ra kế hoạch nước
Đức rút khỏi điện hạt nhân kể từ
năm 2022. Quyết định này gây chấn động
và làm nảy sinh nhiều cuộc tranh luận tại
nhiều nước Châu Âu. Là Tiến sĩ Vật lư, bà
Angela Merkel biết rất rơ mối nguy hiểm của
điện hạt nhân. Bà ta đă lấy một quyết
định thật sáng suốt, hết sức khôn ngoan,
về mặt chiến lược lẫn kinh tế,
kỹ thuật, để tránh cho đất nước
một thảm họa như Tcher-nobyl hay Fukushima.
Chúng tôi cho rằng đó là
một quyết định hết sức sáng suốt và
dũng cảm của ngài nữ Thủ tướng CHLB
Đức. Những ngày tháng vừa qua, cả Hạ
viện rồi Thượng viện của Đức
đă đồng t́nh và thông qua quyết định của
chính phủ: từ bỏ điện hạt nhân! Có
cường điệu lắm không, khi có người suy
nghĩ rằng: với quyết định tuyệt
vời này, bà Angela Merkel đă xứng đáng nhận lănh
Giải thưởng Nobel Ḥa b́nh của năm 2011 hoặc
2012 đấy!!!
Quyết định từ bỏ điện
hạt nhân của CHLB Đức - một cường
quốc có công nghiệp đứng hàng thứ ba trên
thế giới - là dấu hiệu của một
chuyển biến quan trọng, nếu không muốn nói là có
tính quyết định trong lĩnh vực năng
lượng thế giới. Nó thể hiện mong muốn
và tôn trọng ư kiến của dân chúng Đức sau
thảm họa Fukushima.
Đó là một bài học sâu sắc, khôn ngoan,
dành cho tất cả những nhà lănh đạo, chính
phủ các nước nói chung và Việt Nam nói riêng.
Sự từ bỏ điện hạt nhân
của Đức có thể xem như là lời cảnh báo
nghiêm túc với các nước muốn dấn thân vào
lĩnh vực nguy hiểm này, vô cùng tốn kém với
hậu quả khủng khiếp (nếu có biến cố
xảy ra !!!) đối với những thế hệ mai
sau. Thảm họa Fukushima–Daiichi và sự rút lui có trật
tự của Đức đă giáng một đ̣n cay
đắng cho những nước mơ ước
điện hạt nhân. Thay cho việc hồi sinh của
điện hạt nhân, chúng ta đang chứng kiến
sự suy tàn không thể nào tránh khỏi. Ngoài ra, phần lớn
các ḷ phản ứng đang hoạt động hiện nay
trên thế giới cũng khó có thể nhận
được giấy phép để kéo dài thời gian hoạt
động nữa.
V́ vậy –theo ư kiến chủ
quan của chúng tôi– VN không nên do dự, nghi ngờ ǵ
nữa: năng lượng gió và năng lượng
mặt trời sẽ là nguồn năng lượng
của tương lai, bởi v́ nó vừa vô hạn,
sạch, không gây nguy hiểm và nhất là không gây ô nhiễm
môi trường, không tạo chất thải CO2 gây
hiệu ứng nhà kính. Chỉ riêng năng lượng
mặt trời, trái đất đón nhận từ
mặt trời khoảng mười ngàn lần năng
lượng mà nhân loại tiêu thụ hàng năm! Thay
thế năng lượng hạt nhân bằng năng
lượng tái tạo, v́ thế đẩy mạnh và phát
triển nhanh, đưa vào sử dụng đại trà,
phổ biến dạng năng lượng tái tạo,
trước mắt là điện gió, nhằm:
i)
Tạo sức hút các nhà đầu tư trong và ngoài
nước, thúc đẩy các doanh nghiệp mạnh
dạn đi vào lĩnh vực xây dựng và phát triển
nhanh ngành năng lượng tái tạo
ii)
Bảo vệ môi trường, sử dụng năng
lượng xanh & sạch là đi đúng xu hướng
phát triển của thế giới, của loài
người ngày nay!
Bây giờ chúng ta thử sơ lược t́m
hiểu những bất lợi ǵ sẽ đến nếu
kịch bản 2 nhà máy điện hạt nhân (NMĐHN)
được khai triển xây dựng tại bờ
biển duyên hải miền Trung Việt Nam; trước
mắt thấy rơ:
- Nước ta mất đi một nguồn thu
nhập ngoại tệ rất lớn về Du lịch,
nếu không muốn nói là nền công nghiệp không
ống khói tại các tỉnh thuộc khu vực duyên
hải miền Trung sẽ bị xóa sổ!
- Tác hại, ảnh hưởng đến
sức khỏe con người sinh sống chung quanh vùng nhà
máy điện hạt nhân!
- Làm cách nào để giải bài toán xử lư
chất thải phóng xạ độc hại từ 4 ḷ
điện hạt nhân này?
- Và rồi nếu có hiện tượng
động đất và sóng thần xảy ra –hoặc do
khủng bố– th́ địa danh Ninh Thuận Việt Nam
sẽ được viết nối tiếp vào danh sách sau
Harrisburg, Cherno-byl, Fukushima–Daiichi…
Hăy thật b́nh tĩnh, suy
ngẫm về trách nhiệm của chúng ta đối
với những thế hệ tương lai: “Không có một lư do ǵ cho phép chúng ta
tặng món quà rác thải phóng xạ độc hại, nguy
hiểm cho con cháu chúng ta và cho hàng chục thế hệ sau
này”.
Để đi sâu và tŕnh bày
đề tài này –t́m hiểu các điểm lợi và
hại– chi tiết hơn, chúng tôi xin để dành vào
một dịp khác!!!
Thay cho lời kết của bài viết này, chúng
tôi xin phép lặp lại ư kiến của GS.TS. Nguyễn
Khắc Nhẫn, một chuyên gia lâu năm trong ngành, nguyên
Cố vấn Nha Kinh tế, dự báo, chiến lược
EDF–Paris, GS. Viện Kinh tế, chính sách năng lượng
Grenoble, GS Trường Đại học Bách khoa Grenoble,
Giám đốc Trường Cao đẳng Điện
học và Trung tâm Quốc gia Kỹ thuật Sài G̣n
trước đây: “Hạt nhân Fukushi-ma–Daiichi hay Hiroshima,
Naga-saki cũng là một. Phóng xạ giết người
của bom nguyên tử hay của ḷ điện hạt nhân
cũng vẫn là một. Những tâm ḷ phản ứng
điện hạt nhân (Heart of Reactors / Herz des Reaktors) nóng
chảy kia đă và đang làm bao trái tim của
thường dân và trẻ em vô tội tan nát, nguyên nhân
của bao cuộc sống điêu đứng, đau thương,
các nhà lănh đạo, những người trách nhiệm
tầm cỡ quốc gia có thấy xót xa và đau ḷng trước
những h́nh ảnh đó không?”.
Trần
Văn B́nh (CHLB Đức)
http://nguoilotgach.blogspot.com
Tương tự như
những thể chế độc tài toàn trị khác, VN c̣n
có những đặc thù riêng mà chủ trương ngu dân
là một trong những yếu tố đặc thù.
Chính
sách tuyên truyền lừa mị để ngu dân
Một điều rất quan
trọng, thiết nghĩ rằng bất cứ chính
phủ nào đều cũng phải coi trọng và
đặt hàng đầu cơ chế chính trị để
vận hành quốc gia: muốn giữ được
một chính phủ lâu bền và đất nước phát
triển, luật pháp công minh, dân sinh thái ḥa... th́ chính
trị phải được đặt trên nền
tảng chính nghĩa, phải thích hợp và đáp ứng
đúng với nguyện vọng của đại đa
số dân chúng.
Tuy nhiên, Việt Nam đă và
đang theo đuổi một nền chính trị phi chính
nghĩa. Chủ trương của lư thuyết chính
trị này lấy giai cấp công nhân vô sản làm nền tảng
cho sự vận hành xă hội, từ đó, tự nó đă
tạo nên mâu thuẫn xă hội, mâu thuẫn giữa giai
cấp này với giai cấp khác, tạo hận thù và
bất an trong mọi tầng lớp nhân dân.
Một cơ chế chính trị
mà tận cơi thâm sâu, mọi người đều âu lo
bởi những bất trắc của nó, kể cả
không loại trừ những người cầm nắm
những chức vụ quan trọng nhất, cao nhất
của guồng máy chính quyền.
Một cơ chế khiến mọi
thành viên trong xă hội phải tự cột tay cột chân
ḿnh, không thể có lối thoát, nghĩa là mọi
người, bất kể là cán bộ hay người dân,
và ngay cả nhóm quyền lực cao nhất là Bộ chính
trị đều cũng phải tự buộc chặt
lấy ḿnh; t́m lối thoát hoặc có ư đồ ly khai,
tất phải bị tiêu diệt.
Một cơ chế với
chủ trương dạy cho toàn xă hội phải nói sai
sự thật, phải gian xảo, phải tự tố
giác và nghi ngờ lẫn nhau, khiến không gian của
cả nước bị bao trùm bởi cả khối
bất an dầy đặc.
Một cơ chế với báo
chí đài loa dầy đặc theo hướng một
chiều, c̣n gọi nôm na là "lề phải". Bóp méo
sự thật, bưng bít thông tin, lừa mị đổi
trắng thành đen, hướng dẫn quần chúng theo
con đường lệch lạc tăm tối theo
chủ trương mưa dầm thấm đất.
Một chuyện nào đó, nói 10 lần, người dân
biết ngay là chuyện không thật, nói 1000 lần,
người dân bâng khuâng giữa thật hoặc là không
thật, lập lại 1 triệu lần nghe quen, người
ta nghĩ là chuyện thật ! Ví dụ như chuyện
"bác Hồ": bác là vĩ nhân, bác không vợ không con,
bác được UNESCO vinh danh là danh nhân văn hóa thế
giới, vân vân và vân vân. Ai đó sẽ tự ḿnh nổi da
gà khi trong thâm tâm nghĩ rằng đó chỉ là thần
thánh hóa lănh tụ, là mị dân của chế độ.
1-
Công an trị
Ngoài việc tuyên truyền
về chủ nghĩa, học thuyết, chính sách... Nhà
nước VN c̣n triệt để áp dụng phương
cách quản lư con người của tên sắt máu Lénin, khiến
một con ruồi cũng không thể thoát được.
Bản tính tự nhiên của con người là sợ
phiền lụy, rắc rối, tù tội... Đánh trúng vào
tâm lư đó, CA Cộng sản sẽ bất chấp mọi
thủ đoạn để tăng tốc tính sợ hăi
ấy. Một nhà nước chuyên xử dụng hệ
thống luật pháp trong ṇng súng, người xưa
thường nói "làm dữ lo xa" quả không sai.
Cơ chế sẽ sẵn sàng dứt điểm mọi
mầm mống ngay trong trứng nước, thà giết
lầm hơn bỏ sót.
2-
Chỉ đạo và đàn áp các nhà đấu tranh, trí
thức, tôn giáo
Theo chủ thuyết vô thần
th́ tất các hệ tư tưởng khác đều là
đối nghịch. Ngoài Marxist-Leninist th́ những
người khác, tôn giáo khác đều là phản
động! Cho nên Đại lăo Ḥa thượng Thích
Huyền Quang, Thích Quảng Độ, Thích Không Tánh, LM
Nguyễn Văn Lư, cụ Lê Quang Liêm, MS Nguyễn Hồng
Quang, những trí thức đấu tranh Lê Chí Quang, Phạm
Hồng Sơn, Nguyễn Vũ B́nh, Lê Công Định, Lê Thị
Công Nhân, Nguyễn Tiến Trung, Nguyễn Văn Đài, Lê
Trần Luật... Những gương anh hùng: Trần Huỳnh
Duy Thức, Trương Văn Sương, Nguyễn
Văn Hải (Điếu Cày), Phạm Thanh Nghiên và gần
đây nhất là Nguyễn Anh Vũ, gia đ́nh Huỳnh
Ngọc Tuấn, và c̣n nhiều cá nhân lẫn tập thể
sẽ vào tù.
Phật giáo, Công giáo hay Tin lành và
các giáo phái khác trong nước đều phải bị
chung một hoàn cảnh thảm thương như nhau. Các
vụ tương tự như Cồn Dầu, Bát Nhă, Thái
Hà hay Xuân Lộc Đồng Nai rồi sẽ tiếp tục
bị sách nhiễu đàn áp.
Khi một xă hội đă bị
dẫn dắt bởi bè lũ vô thần th́ hệ quả
của sự tan vỡ luân thường đạo lư là
lẽ đương nhiên. Khi tâm hồn con người
không có Đấng Thiêng liêng ngự trị, sợ ǵ mà
chẳng làm việc ác bởi sẽ chẳng có sự
trừng phạt, ví như hành động tham nhũng
của các quan chức mà không hề bị trừng phạt
th́ tội ǵ mà không làm. Đó là lư do tại sao xă hội
Việt Nam hôm nay đă ch́m vào sự băng hoại toàn
diện.
Những
chỉ dấu của sự sụp đổ
Điều mà ai cũng có
thể nhận biết được, đó là những
biểu hiện từ nhà cầm quyền: - Tranh thủ
vơ vét bằng mọi cách mọi nơi mọi cấp. -
Gởi con cháu người thân ra nước ngoài cùng với
tài sản để chuẩn bị cho hậu sự. -
Vàng, quí kim, ngoại tệ được âm thầm
chuyển gởi các ngân hàng quốc tế. (Riêng vấn
đề này, ai có vàng bạc ngoại tệ, chớ
gởi vào các ngân hàng, sẽ có cơ nguy mất trắng). -
Đầu tư vào các cơ sở kinh doanh ở
nước ngoài.
Nhằm mục đích an toàn cho
những ǵ đă cướp giựt được, các
quan chức của đảng sẽ không ngần ngại
dâng đất dâng biển, sẵn sàng làm Thái thú cho
ngoại bang để đổi lấy sự bảo kê.
Con thú trong lúc dẫy chết bao
giờ cũng rất hung tợn v́ cố bám lấy sự
sống c̣n. Ép cung, dàn cảnh, bỏ tù, cưỡng
bức, đàn áp kể cả với chiêu thức côn
đồ là các động thái tất yếu.
Vũ
khí thời đại
Xuyên suốt quá tŕnh lịch
sử của Việt Nam lẫn thế giới, một
điều mà không ai có thể chối căi, kể cả nhà
cầm quyền Cộng sản Việt Nam, rằng không
một triều đại nào, một thể chế nào
tồn tại vĩnh viễn. Từ đó, đảng Cộng
sản phải mặc nhiên chấp nhận sự ra đi
của ḿnh trong một ngày nào đó và sẽ
được thay thế bằng những thể chế
dân chủ nhân quyền văn minh và nhân bản là lẽ
đương nhiên.
Một cách thực tế và
cụ thể, những khẩu hiệu "Đảng CSVN
quang vinh muôn năm", "CHXHCN muôn năm"...
là phản khoa học và phi lô gíc.
1-
Kỹ thuật tin học
Tính bộc phát của nó sẽ
mạnh hơn hàng trăm hàng ngàn sư đoàn, sự phá
vỡ của tin học sẽ khủng khiếp hơn bom
nguyên tử hạt nhân. Ngày hôm nay, vào thời đại
này, những chế độ độc tài toàn trị
không c̣n có thể bưng bít lừa mị được
nữa bởi tất cả đă được thông tin
toàn cầu trong chớp nhoáng. Tất cả mọi sự
thật sẽ được phơi bày trước ánh
sáng.
2-
Ḷng dân
Trong những điều
kiện thuận lợi tốt đẹp như vậy
của tin học, người dân trong nước sớm
muộn ǵ rồi cũng nắm bắt được
sự thật. Khi có được sự hiểu biết
th́ nhận thức sẽ thuận chiều, tư duy
sẽ thay đổi với quá khứ kèm theo niềm
căm hận v́ đă bị phỉnh lừa. Khi ấy
sự nung nấu cho công cuộc đấu tranh sẽ
trở nên toàn diện.
Hung dữ nhe nanh khoe vuốt là
bản chất của loài dă thú sài lang, chúng sẽ tất
hung tợn khi chỉ từng cá nhân hoặc nhóm nhỏ
đối mặt với chúng nhưng khi tất cả
đều chung lưng một ḷng th́ cho dẫu hùm beo hay
chồn cáo đều phải cong đuôi chốn chạy.
Một thể chế phi chính
nghĩa, khi người dân không c̣n niềm tin th́ sự
sụp đổ của chế độ là lẽ
đương nhiên. Ngày tàn của Cộng sản VN sẽ
phải đến, đó là điều chắc chắn.
I. Từ
ngày đảng Cộng sản (ĐCS) cướp chính
quyền từ tay nhân dân, ĐCS cai trị nhân danh là
đảng của giai cấp lănh đạo, lại
đứng trên cả “nhân dân giai cấp” v́ là người
“tiền phong”, “tiên tiến nhất” trong xă hội! Đảng
của giai cấp lănh đạo nên dù là của giai cấp
nào –vô sản hay tư sản đỏ– th́ đảng
vẫn là cai trị. Bởi vậy, trong chế độ CS
xă hội không có dân chủ, chỉ có độc tài -
đảng chủ! Luật pháp chỉ là luật pháp
của “nhân dân” giai cấp cai trị, của đảng
độc tài toàn trị, mượn cái vỏ “nhân dân”
lừa mị để có gọi là “DÂN” chủ. Bản
chất giai cấp thống trị “xuyên suốt” nội
dung Hiến pháp, luật pháp và mọi lĩnh vực
cuộc sống xă hội. Luật pháp chẳng phải là
“ư chí” của nhân dân mà chỉ là ư chí của giai cấp
thống trị, là công cụ của nhà nước
đảng trị -“trấn áp và bạo lực”- thống
trị nhân dân và toàn xă hội. Bản chất đảng,
nhà nước CS hiện nay dù không c̣n chất CS nhưng
bản chất thống trị th́ không thay đổi. Chính
v́ đảng chủ chứ không phải dân chủ nên chúng
mới “mở rộng dân chủ”, “phát huy dân chủ”,
nắm dây cương cưỡi con ngựa dân chủ…
Nhiều vị trí thức có nhiều phản biện chính
trị xă hội hiện nay vẫn chưa thoát khỏi quan
điểm ấy, vẫn đứng trên quan điểm
đảng chủ chứ không phải dân chủ và
biện pháp “cải cách”, “đổi mới” vẫn là quan
điểm giai cấp -đảng trị- nhằm sửa
sang cái nhà nước cai trị phi dân chủ, đảng
độc tôn và cải cách thế nào để có thể
thích nghị, tồn tại trước làn sóng dân chủ
của nhân dân, nhân loại.
Từ
khi ĐCS “đổi mới để tự cứu
lấy” ḿnh, cuộc sống của nhân dân và xă hội có
khá hơn nhờ bản chất dân chủ của nền
kinh tế thị trường, của lực lượng
sản xuất của “tư bản giăy chết”. ĐCS
đổi mới về kinh tế nhưng không thay
đổi về chính trị, toàn bộ cái bộ mặt
chính trị giai cấp độc đoán của nó tiếp
tục biến con người xă hội ngày càng sa
đọa, dă thú hơn và đến nay ngày càng phơi bày
tất cả trong mọi lĩnh vực sản xuất,
cuộc sống, sinh hoạt vật chất, tinh thần
của xă hội. ĐCS đâu c̣n là đảng của giai
cấp công nhân mà đă biến thành giai cấp tư
sản đỏ, và cái tư bản mà ĐCS thoái hóa
tự diễn biến chính là bóc lột chính giai cấp công
nhân nó nhân danh; là ăn cướp của cải,
đất đai, tài sản của chính giai cấp nông dân
–“lực lượng chủ lực của cách mạng”
giúp cho ĐCS cướp chính quyền của nhân dân; là
tước đi những “vũ khí tự vệ”: biểu
t́nh, đ́nh công… của công nhân, nông dân đấu tranh
tự bảo vệ ḿnh; là “xẻ thịt đất
nước ḿnh” (*) để sống, để bán,
để buôn, để làm giàu cho những tập đoàn,
lợi ích nhóm chứ chẳng phải v́ nhân dân, xă hội,
đất nước! Bản chất của nhà
nước giai cấp -dù hiện nay cái ruột không c̣n
nhưng cái vỏ vẫn c̣n rất hữu ích- là đang
lợi dụng cái vỏ ấy cùng với quan điểm,
tư duy lợi ích giai cấp, đảng giai cấp, nhà
nước giai cấp…, dựa vào thế lực “ngoại
trị” của “đồng chí” ngoại bang cùng chung
bản chất, là kẻ thù truyền kiếp của dân
Việt để duy tŕ “nội trị” trong nỗi sợ
hăi. Cái “đỏ” c̣n lại là cái tên “Cộng sản”,
“định hướng xă hội chủ nghĩa”
để cố duy tŕ cái bản chất thống trị
đang “giăy chết” của nó chứ không là ǵ khác!
Không đổi mới về
chính trị, ĐCS “nội trị” vẫn tiếp tục
tăng cường cái bản chất “trấn áp, bạo
lực” chính trị đối với nhân dân và xă hội. Ngoài
bộ máy Nhà nước, công cụ bạo lực c̣n
cả hệ thống chính trị đứng trong “Mặt
trận” –do ĐCS lănh đạo. Những tổ chức
đoàn thể “chính trị–xă hội, xă hội đặc
thù ấy không phải là Hội đoàn của xă hội dân
sự mà là công cụ bạo lực chính trị chuyên chính
trấn áp tinh thần, tư tưởng, mọi quyền
tự do, dân chủ của nhân dân; và luật pháp chính là
xiềng xích để trói buộc nhân dân, biến xă
hội thành một nhà tù lớn cùng với muôn vàn nhà tù
nhỏ trong nhà tù lớn ấy. Bởi vậy, xă hội
làm ǵ có chuyện mọi công dân b́nh đẳng trước
pháp luật, làm ǵ có công cụ bảo vệ luật pháp cho
mọi công dân. Công cụ ấy chỉ bảo vệ
đảng, “c̣n đảng c̣n ḿnh”! “Đừng nhầm
lẫn từ “nhân dân” trong Hiến pháp” mà đại tá
tiến sĩ (!) Nguyễn Văn Quang báo Quân đội Nhân
dân vừa viết đă bộc lộ không phải sự dốt
nát mà là bộc lộ cái quan điểm giai cấp
thống trị của ĐCS về nhân dân: “đồng
chí” hơn “đồng bào”! Họ nghĩ rằng nhân dân
“nhầm lẫn” nhưng không phải. Hơn 80 triệu
nhân dân Việt Nam này và cả cộng đồng thế
giới, nhân loại chẳng ai nhầm lẫn cái bản
chất “Cộng sản” ấy khi ĐCS đă cướp
chính quyền từ tay nhân dân, nắm quyền cai trị.
II. Hiến
pháp là cái gốc của luật pháp. Xă hội rất
cần có luật pháp và luật pháp ấy không được
trái với Hiến pháp, phải tuân theo những quy
định của Hiến pháp. Có xă hội, có nhà
nước là có luật pháp. Trong chế độ xă
hội phong kiến trước đây, vua có quyền “thiên
tử” nhưng những ông “con trời” ấy cũng
cần có luật pháp để quản lư, cai trị xă
hội. Nhân dân dù biết rằng luật pháp ấy là
của kẻ cai trị, chẳng phải của nhân dân,
nhưng nhân dân cũng thấy cần thiết phải có
luật pháp, sống theo luật pháp, hoạt động
trong luật pháp; dẫu là vua th́ “quân pháp” vẫn “bất
vị thân”!
Có nhà
nước là có luật pháp, nhưng luật pháp xă hội
dân chủ và độc tài khác nhau về bản chất.
Nhân dân là chủ thể xă hội hay kẻ độc tài
(cá nhân, tập thể đảng trị) là chủ thể
xă hội? Luật pháp trong xă hội dân chủ, dân là
chủ thể của xă hội. Dân là chủ; xă hội là
của nhân dân; mọi công dân trong xă hội không phân
biệt, b́nh đẳng trước pháp luật. Luật
pháp là ư chí của nhân dân, là công cụ của nhân dân
quản lư xă hội, giám sát mọi hoạt động
của nhà nước cùng với những thiết chế
giám sát, kiểm tra, chống sự lạm quyền của
nhà nước. Nhà nước là của dân, do dân, v́ dân. Nhân
dân bằng quyền dân chủ của ḿnh xây dựng nhà
nước, bảo vệ nhà nước, chống sự
lạm dụng quyền lực nhà nước để
bảo vệ mọi công dân b́nh đẳng trong xă hội.
Mọi quyền của công dân được luật pháp
bảo vệ, đó là những điều kiện cần
thiết để đảm bảo quyền tự do
của mỗi người là điều kiện cho sự
phát triển tự do cho tất cả mọi người;
để mỗi công dân v́ toàn thể xă hội và xă hội
v́ mỗi công dân; đảm bảo cho mỗi công dân
được quyền sống, tự do, mưu cầu hạnh
phúc!
Trong thời
đại hiện nay, các giá trị nhân bản, nhân
quyền, dân quyền được đề cao với
mục tiêu tất cả v́ con người. Những
quyền và những giá trị ấy chỉ có trong xă
hội dân chủ. Con người ở trong cuộc
đời này chẳng có ai là toàn diện, toàn bích, bởi
vậy cái thiết chế của nhà nước xă hội
dân chủ cũng không thể toàn bích mà chỉ hoàn thiện
dần qua quyền dân chủ, ư thức dân chủ của
mỗi công dân trong xă hội. Do cái tham trong mỗi con
người (tham quyền, tham danh, tham lợi…) nên sự
biến hóa của “nén bạc đâm toạc tờ
giấy” có nhiều h́nh thức…, đó là cái lỗ mọt
mà mỗi công dân trong xă hội ngày càng có nhiều biện
pháp để trám bít, lấp diệt bằng công cụ
luật pháp, sự thực thi luật pháp, sự nghiêm minh
của luật pháp, không chừa một ai! Trong những xă
hội dân chủ, ông “vua” (tổng thống, thủ
tướng…) nếu vi phạm luật pháp đều
phải ra trước vành móng ngựa là chuyện b́nh
thường, nhưng trong chế độ độc tài
th́ điều ấy không bao giờ có. Trong xă hội VN
hiện nay, tất cả mọi sự vô pháp, vô
cương, vô luân, vô đạo đang diễn ra hàng ngày,
hàng giờ. Nhân dân đă không có quyền dân chủ,
quyền sống là quyền tối thiểu, căn bản
của con người để tồn tại trong xă
hội cũng thật là mong manh th́ làm ǵ có quyền tự
do để có thể “mưu cầu hạnh phúc”. Nhân dân
không sợ luật pháp, rất cần luật pháp nhưng
chỉ sợ và rất sợ LP không nghiêm.
Các
chế độ độc tài giả danh dân chủ, cái ǵ
họ cũng có thể đề ra trong Hiến pháp,
luật pháp “theo tập quán quốc tế” (!) cũng
như kư các cam kết trong các công ước quốc
tế; gọi luật pháp là “ư chí, nguyện vọng (!)
của nhân dân”; “quyền công dân là thiêng liêng, bất khả
xâm phạm” (!)… nhưng trong thực tế th́ ngược
lại, “ư chí” là của ĐCS; “nguyện vọng” là
của nhân dân nhưng sự ban phát cho cái “nguyện
vọng” ấy là do “ư chí” của ĐCS, và “quyền công dân
thiêng liêng” (!) là quyền của “nhân dân giai cấp”, là
đội ngũ cán bộ – tài sản của đảng
là “bất khả xâm phạm!”…
Với
“quan điểm nhà nước giai cấp”, “nhân dân giai
cấp”, xă hội “không có con người” (**) th́ bản
chất dă man, bản năng, thú tính, cái ác… tất nhiên
trỗi dậy, như “nhân quyền XHCN” th́ không có “nhân”,
chỉ là quyền bản năng như những loài
vật nuôi để làm cảnh, xẻ thịt… luật
pháp và công cụ thực thi luật pháp chỉ bảo
vệ kẻ độc tài, nhà nước độc tài và
mọi lợi quyền “nhân dân giai cấp” của chúng. Nhân
dân xă hội chỉ là kẻ nô lệ, những “công cụ
sản xuất” để tạo ra những lợi ích,
lợi nhuận cho chúng và chúng sẽ dùng mọi h́nh
thức bạo lực, trấn áp, tiêu diệt bất
cứ ai nếu đụng chạm đến sự
tồn tại và lợi quyền của chúng, bất
chấp mọi luật pháp dù luật pháp ấy chính chúng đẻ
ra. Tụ họp đông người, sống hướng
thiện, hoặc “im lặng”, “bất bạo động”
của nhân dân cũng là nỗi sợ hăi của chế
độ (bởi vậy họ mới đàn áp Tăng
thân Bát Nhă Làng Mai những năm qua, Pháp Luân công và Thái Hà…
hiện nay). Họ sợ cả biểu t́nh yêu
nước, khiếu kiện đông người, sợ
nhân dân lên tiếng đ̣i chủ quyền của đất
nước… Những công cụ bạo lực –nhà
nước, công an các loại (kể cả bọn lưu
manh, côn đồ, xă hội đen…, lực lượng
“hậu bị” của họ)- hiện nay cứ
tưởng rằng ḿnh đại diện cho nhà
nước, là công cụ của nhà nước, của
đảng; ḿnh đang có trong tay quyền sinh, quyền sát,
bất chấp mọi thủ đoạn đê mạt
để trấn áp nhân dân. Họ tưởng rằng
sẽ làm cho nhân dân sợ hăi để dễ cai trị,
để không ai dám chống đối ḿnh; nhưng chính
nỗi sợ hăi của chế độ từ bản
chất mới là nhân tố tạo nên sự sợ hăi xă
hội, chống lại xă hội. Cái thiết chế
bạo lực họ tạo ra chính là từ nỗi sợ
hăi ấy. Họ không nghĩ rằng, một lúc nào đó
họ cũng sẽ rất cần luật pháp dân chủ,
nghiêm minh. Luật pháp dân chủ, nghiêm minh bảo vệ cho
mỗi công dân trong xă hội và cũng chính là để
bảo vệ họ. Họ chỉ là công cụ, kẻ
thừa hành, “đám sai nha”… hoặc dù họ là kẻ
đứng đầu cả bộ máy quyền lực,
được họ tuyên dương là anh hùng và
đủ thứ danh hiệu; là những cán bộ cấp
cao, công an, quân đội, trung ương, địa
phương…; họ như đang sống trong bầy sói,
mạng sống cũng rất mong manh, hôm nay “có quyền”
nhưng ngày mai họ sẽ chẳng có quyền hành ǵ
cả, lúc ấy họ sẽ sống với ai?! Họ là
“công cụ” nhưng những thân nhân – cha, mẹ, vợ,
chồng, con cái của họ cũng là những công dân xă
hội, có ḍng, có họ, không ai muốn thân nhân của ḿnh
trở thành kẻ ác, vô đạo, xă hội nguyền
rủa… Thậm chí hiện nay họ đang có quyền
nhưng họ có thể bảo toàn cho thân thuộc của
họ được hết hay không, huống ǵ khi họ
có thể trở thành “con tốt thí”, quyền hành của
họ có thể bị tước mất bất cứ lúc
nào. Lúc đó họ c̣n ǵ? Cái c̣n và cái cần thiết
của mọi xă hội, bảo vệ mọi công dân trong
xă hội cũng chính là luật pháp và sự nghiêm minh
của luật pháp; mà luật pháp ấy phải là ư chí
của nhân dân, xây dựng bằng quyền dân chủ
thực sự của nhân dân (chứ không phải chờ
đảng cho phép “mở rộng”, “phát huy”…). Như
vậy, hiện nay họ có cần luật pháp hay không hay
chính họ cũng đang hung hăng trong nỗi sợ hăi
v́ xă hội không có kỷ cương, luật pháp?
Trong xă
hội dân chủ, quyền lực nhà nước thuộc
về nhân dân; quyền lực nhân dân là ở Hiến pháp,
pháp luật, ở nhà nước tam quyền phân lập.
Các quyền tự do dân chủ như tự do tôn giáo,
tự do ngôn luận, tự do lập hội, biểu t́nh…
được đảm bảo. Nhân dân là chủ thể
xă hội; đảng chính trị cũng chỉ là của
một bộ phận nhân dân chứ không phải của
toàn thể nhân dân. C̣n đảng giai cấp, nhà
nước giai cấp… th́ chế độ độc tài
đảng trị vẫn c̣n. Sự tham lam, thú tính và
nỗi sợ hăi của chế độ hiện nay càng
sợ hăi bao nhiêu th́ sự hung hăn sẽ bấy nhiêu th́ càng
nhanh chóng đến đường hầm không lối
thoát nhanh bấy nhiêu. Cái ác, đại ác đang ngự
trị nhưng… sẽ c̣n được bao lâu? “Nhân” nào
sẽ “quả” ấy! “Qủa” ấy tất yếu
họ sẽ nhận được trong 1 ngày không xa.
(*) Chúng ta
đang xẻ thịt đất nước ḿnh để
sống – Ngô Minh
(**) Theo GS Trần Đức
Thảo-Về chủ nghĩa “Lư luận không có con
người”!uuuuuuuuuuu
Cách đây vài ba
năm, báo chí đưa tin làm tôi giật ḿnh: Đến
năm 2012, VN phải nhập than đá ! Thế mà
đến năm 2011, nước ta đă phải nhập
hàng ngh́n tấn than đá từ nước ngoài. Ai cũng
lo, ai cũng bức xúc. Ôi thuở ấu thơ tôi
được các thầy dạy : “VN ta rừng vàng
biển bạc”. Bây giờ th́ sắp cạn rồi sao ?
Nh́n lại đổi mới từ năm 1986 đến
nay, một thực trạng đau ḷng đang diễn ra
khắp nơi : Chúng ta đă khai thác, buôn bán tài nguyên
quốc gia một cách ồ ạt, vô tội vạ.
Dường như thu nhập GDP đất nước
đều do buôn bán tài nguyên mà có, c̣n hàng hoá sản phẩm
mang hàm lượng chất xám cao chiếm tỷ lệ
không đáng kể. Nghĩa là từ “đổi mới”
đến nay, chúng ta đang sống nhờ bán tài nguyên,
chứ chẳng làm được thương hiệu ǵ
bền vững có tầm cỡ thế giới cả. Nh́n
qua Hồng Kông, Ma Cao, Singapore, Nhật Bản… mà
thương cho đất nước ḿnh. Người ta chẳng có nhiều tài nguyên khoáng
sản, sao người ta giàu thế? C̣n ḿnh bán tài
nguyên mà ăn, rồi con cháu vài thế hệ sau ăn không
khí à ?
Tài nguyên quốc gia do
mồ hôi xương máu bao đời giành được
gồm: trời đất, núi nước, rừng
biển, khoáng sản và môi trường. Trong hoà b́nh xây
dựng 30 năm nay, do ấu trĩ trong nhận thức và
non kém về quản lư, chúng ta tiếp tục tàn phá tài
nguyên dữ dội hơn, nặng nề hơn. H́nh
thế núi sông VN đang thay đổi từng ngày, đang
bị cày xới nham nhở!
20
năm qua có rất nhiều “phong trào” bán tài nguyên để
“làm ngân sách” xảy ra rầm rộ. Như khai thác gỗ
rừng để xuất khẩu ồ ạt. Quốc
doanh khai thác xuất khẩu, “hợp tác xă” khác thác xuất
khẩu, tư nhân núp bóng nhà nước khai thác, xuất
khẩu… Gỗ cứ ḱn ḱn từ rừng miền Trung, rừng
Tây Nguyên đổ về các cảng biển. Các đầu
nậu gỗ, những người cấp phép khai thác
gỗ, cấp quota xuất khẩu gỗ giàu lên từng
ngày một. Đến khi “ngộ ra”, ban hành lệnh
cấm, th́ rừng đă bị “bán ăn” gần hết.
Thế là lại phải “làm dự án” trồng 5 triệu
hec-ta rừng gần chục năm nay vẫn không thành.
Hết rừng rồi
th́ bán đất rừng. Hơn 300.000 héc ta rừng
đầu nguồn đă bị các tỉnh bán cho doanh nhân
Trung Quốc khai thác 50 năm. Nghĩa là 50 năm năm,
chúng muốn biến mảnh đất rừng đó thành
căn cứ quân sự, lô cốt, hầm ngầm v.v… là
quyền của họ. Hết nước rồi non
nước ơi !
Bán hết rừng
đến bán khoáng sản dầu thô, than đá, cát,
quặng ti-tan, quang a-pa-tít, quặng vàng… Nghe thông tin báo chí
về việc xuất khẩu than lậu ở Quảng
Ninh mà choáng váng. Trữ lượng than của ta ở
Quảng Ninh có được bao lăm mà hô hào thành tích
“khai thác và xuất khẩu năm sau cao hơn năm
trước”?; rồi quản lư yếu kém để cho
hàng trăm công ty “ma” xuất khẩu than lậu một lúc
hàng trăm tàu. Sao coi tài nguyên quốc gia “như vỏ
hến” vậy ?
Người bán gỗ,
bán than, th́ có kẻ lại bán núi, bán đất ruộng làm
giàu. Xem ra bán núi bán đất dễ giàu có hơn. Trong
những chuyến đi thực tế ở vùng Đông
Bắc hay Thanh Hóa, Ninh B́nh…, tôi thấy nhiều ngọn núi
bị san bằng trơ trọi, để khai thác đá
sản xuất xi măng, đá xây dựng. Bây giờ
tỉnh nào cũng hai ba nhà máy xi măng, hàng chục công
trường khái thác đá hàng ngày ra sức san phá núi. Có
tỉnh bán luôn cả ngọn núi cho nước ngoài làm xi
măng, không chỉ bán phần dương mà c̣n bán cả
phần âm tới 30 mét sâu, nghĩa là 50 năm sau, núi thành
hồ ! H́nh sông thế núi Việt Nam ngàn đời hũng
vĩ, bây giờ đang bị xẻ thịt nham nhở.
Liệu con cháu tương lai sẽ sống như thế
nào, có c̣n h́nh dung ra nước non Việt tươi
đẹp xưa nữa không, khi mà quanh chúng núi non bị
gậm nhấm, thân thể Tổ quốc ghẻ lở,
xác xơ ? Tài nguyên của ḿnh, nước ngoài đến
khai thác rồi chế biến thành sản phẩm xuất
khẩu của họ, trong lúc h́nh hài non sông bị xâm
hại. “Bán núi” để ăn như thế có đau núi
quá không?
“Bán
đất” mới là cuộc tỉ thí với tương
lai khủng khiếp nhất. Tỉnh nào cũng có vài ba Khu
công nghiệp, nhưng chẳng làm ra sản phẩm
xuất khẩu nào có thương hiệu cả v́ máy móc
lạc hậu, bán trong nước cũng chẳng ai mua.
Tỉnh nào cũng có ba bốn sân golf. Rồi dự án
mở rộng đô thị lên gấp đôi gấp ba,
dự án khu biệt thư,... đang làm cho đất nông
nghiệp, đất trồng lúa trong cả nước,
đất trồng cây ăn trái ở Nam Bộ đang thu
hẹp với tốc độ chóng mặt. Mỗi năm
có từ 73.000- 120.000 ha đất nông nghiệp bị thu
hồi, bị chuyển đổi. Mở rộng đô
thị th́ đất ruộng thành đất thành phố, bán
với giá cao hơn. Đua nhau mà ăn chia, lấn
chiếm, đẩy nông dân ra khởi mảnh đất
ngàn đời sinh sống của họ. Thế là khẩu
hiệu của Cộng sản “dân cày có ruộng” thành tṛ đùa lịch
sử.
V́ mục tiêu tăng
GDP, tăng thu ngân sách, các tỉnh đang thi nhau bán
đất nông nghiệp một cách vô tội vạ.
Mất đất, chỉ nông dân và nhà nước là thua
thiệt. Ruộng ḿnh đó, đất ḿnh đó, bỗng
nhiên bị mất trắng tay. Tiền đền bù giá bèo
không đủ mua đất mới để xây nhà, nói chi
đến làm ăn sinh sống.
Hết bán rừng, than,
ti-tan, đá, người ta c̣n bán cả bo-xit Tây Nguyên (TN),
thứ mà cách đây mấy chục năm, khối Comecom
(Khối kinh tế các nước XHCN) đă ngăn không cho
khai thác, họ sợ làm hư hỏng môi trường và
văn hóa TN. Nhưng bây giờ th́ bất cần
tương lai TN, bất cần hàng ngàn trí thức tâm huyết
với đất nước kịch liệt phản
đối, họ vẫn khai thác. Nhưng, bọn
người được quyền đầu tư khai
thác ấy lại là bọn giặc truyền kiếp
phương Bắc ngàn đời của Dân tộc ta
mới đau, mới lo chứ. Chúng thâm hiểm lắm,
người ơi. Chúng mang hàng ngàn người (dân binh ?)
vào Tây Nguyên, với kế hoạch làm chủ TN của VN.
Các nhà chiến lược quân sự thường nói: “Ai
làm chủ TN sẽ làm chủ Đông Dương”. Chao ôi,
từ việc bán tài nguyên đến “bán nước”
chỉ c̣n một khoảng cách mong manh như sợi
chỉ !
Nước là loại
tài nguyên quư giá cũng đang bị xâm hại nghiêm
trọng. Hiện nay tất cả các con sông đều
“đang chết dần” v́ ô nhiễm do chất thải công
nghiệp, bệnh viện chưa qua xử lư đều
thải trực tiếp ra sông. Mạch nước ngầm
đang xuống thấp chưa từng có do khai vô tội
vạ. Rồi “phong trào” phát triển thuỷ điện
tùm lum làm cho mực nước ở đồng bằng
giảm xuống. Đến cả sông Hồng cũng
cạn trơ đi bộ qua được. Có tỉnh làm
đến hàng chục nhà máy thuỷ điện.
Được điện th́ mất lúa v́ đất
đai khô cằn không có nước tưới, bị sa
mạc hoá không trồng lúa, trồng màu được.
Muốn phát điện th́ mực nước tích ở
hồ phải cao hơn mực nước chết. Ví
dụ Hồ thuỷ điện Hoà B́nh b́nh thường mực
nước cao 115 mét. Mực nước chết cao 80 mét.
Nghĩa là để có điện, phải tích nước
cao hơn 80 mét. Cái lượng “nước chết” cao 80
mét ấy chứa hàng tỷ mét khối không thể
đổ về những cánh đồng lúa
được, th́ ruộng khô hạn là phải ! Mùa
lũ, nhà máy điện xả lũ để bảo vệ
đập, thế là không chỉ xóm làng mà cả xă cũng
ngập ch́m trong nước. Làm thủy điện vô
tội vạ cũng là một cách “ăn tài nguyên
nước” qua dự án đầu tư. Không “ăn”
dự án th́ các quan huyện, quan tỉnh, quan trung
ương tiền đâu mà làm nhà lầu, mua xe hơi,
sống cuộc sống giàu sang phú quư, cho con đi học
các trường nổi tiếng thế giới như
Ha-vớt, Sóc-bon?
Chúng
tôi khẩn thiết đề nghị Chính phủ và chính
quyền các địa phương phải có một
chiến lược khai thác tài nguyên lâu dài và chỉ
đạo thực hiện thật quyết liệt
mới mong không bắn đại bác vào tương lai. Xin
đề nghị :
– Kiểm kê lại tài
nguyên đất nước để có kế hoạch
bảo vệ. Quy hoạch chi tiết ngay các vùng đất
nông nghiệp lâu dài, vùng núi non hung vĩ, và cấm tiệt
việc khai thác bừa băi.
– Phải dừng ngay
các dự án khai thác Bo-xít Tây Nguyên, v́ với dự án này,
người Trung Quốc không cần bo-xít, cái mà họ
cần là địa bàn Tây Nguyên, đó là điều mà
nhiều trí thức lớn đă phân tích, Đại
tướng Vơ Nguyên Giáp cũng đă có thư cảnh báo.
Phải thu hồi các diện tích đất rừng bị
bán cho nước ngoài, dù phải bồi thường
hợp đồng, v́ chúng đang đe dọa đến
vận mạng, sự sống c̣n của đất
nước.
- Hạn chế tối
đa, kiểm tra chặt chẽ các dự án đầu
tư FDI vào lĩnh vực khai thác tài nguyên (như xi
măng, quặng ti-tan, và các loại khoáng vật khác),
khuyến khích đầu tư nước ngoài vào các
lĩnh vực có hàm lượng chất xám cao như công
nghệ thông tin, sản xuất hàng tiêu dùng. Khuyến khích
các doanh nghiệp đầu tư ra nước ngoài
để làm giàu cho đất nước. Chúng ta phải
hướng nền kinh tế theo cách làm của Nhật
Bản, Singapore, Hồng Kong, những nước ít tài
nguyên nhưng biết cách làm giàu bằng trí tuệ.
Ôi, giá mà tiếng kêu
của tôi đến được tai những
người đang cầm vận mệnh đất
nước trong tay.
http://quechoa.info
Quần
chúng tự phát là nhóm từ đă có từ lâu trong các vụ
đàn áo tôn giáo, đặc biệt là Công giáo nay đă
xuất hiện trở lại trên báo Hà Nội Mới.
Liệu hành động này nói lên điều ǵ đối
với nền dân chủ tại Việt Nam?
Mặc Lâm phỏng vấn
luật gia Lê Hiếu Đằng để t́m câu trả
lời sau đây.
Mặc
Lâm: Mới đây báo Hà Nội
Mới b́nh luận việc hàng trăm quần chúng tự
phát đă tràn vào đập phá nhà thờ Thái Hà do bức xúc
việc nhà thờ đ̣i lại đất bệnh
viện Đống Đa. Ông có cho rằng với
truyền thống hiền ḥa của dân tộc th́ những
quần chúng mà báo HNM gọi là tự phát này có phải là
tự phát hay không?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Tôi nhớ
trước đây cái vụ Bát Nhă ở Lâm
Đồng-Bảo Lộc cũng có một t́nh h́nh tương
tự. Về mặt tôn giáo tôi không biết sự việc
nó như thế nào nhưng tôi cho trách nhiệm của nhà
nước là phải giữ ǵn an ninh trật tự, thành
ra nếu quả thật là quần chúng tự phát nhưng
vào nhà thờ để làm như vậy th́ trách nhiệm
của nhà nước là phải dẹp chứ không thể
để người ta làm như vậy được.
Thật ra tranh chấp giữa
nhà thờ và nhà nước về vấn đề
đất đai hiện nay đang c̣n tồn tại.
Về nguyên tắc tôi biết ngay tại thành phố HCM những
cái ǵ mà mượn những ǵ phải trả lại
vẫn c̣n nhiều. Theo tŕnh bày của mấy vị linh
mục Thái Hà th́ đó là đất của nhà thờ và bây
giờ biến thành bệnh viện hay cái ǵ đó th́ tôi
không biết rơ, nhưng việc gọi là quần chúng
tự phát với hàng trăm người vào đó th́
lẽ ra công an phải can thiệp.
Bởi v́ nếu xảy ra
đụng độ giữa giáo dân và số người
tự phát đó th́ t́nh h́nh sẽ phức tạp hơn. Tôi
cho trong việc này đă tạo ra một số hoài nghi
trong quần chúng là nhà nước dàn dựng. Việc này
tôi thấy không nên, nó làm cho uy tín của chính quyền Hà
Nội bị giảm sút.
Người ta đặt
vấn đề tại sao biểu t́nh yêu nước, lư
do rất là chính đáng th́ anh lại dẹp? Anh dùng
những biện pháp mạnh, anh huy động cả
một lực lượng công an cảnh sát ch́m nổi
rất hùng hậu để đàn áp, dẹp biểu t́nh.
Trong khi việc này cần sự thương lượng,
đối thoại để t́m giải pháp th́ anh lại
dùng quần chúng tự phát để giải quyết? Tôi
cho là việc làm này đứng về mặt quản lư nhà
nước là không có trách nhiệm.
Mặc
Lâm: Là người từng giữ
chức Phó chủ tịch UBMTTQ thành phố, ông nhận
thấy vai tṛ của Ban tôn giáo Chính phủ có thực
sự là gạch nối giữa chính quyền và tôn giáo hay
không? Và nếu chưa th́ phải cải tổ như
thế nào để giảm bớt căng thẳng
giữa nhiều giáo hội và nhà nước như trong
thời gian vừa qua?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Đúng là vai tṛ
của Ban Tôn giáo Chính phủ là phải hiểu hết
những vấn đề của tôn giáo và phải thật
sự khách quan trong việc đó để có tiếng nói
có sức thuyết phục.
Nếu Ban Tôn giáo Chính phủ
cũng đứng về mặt quản lư nhà nước
để có những biện pháp này kia th́ tôi cho là
người ta không cần phải dựa vào Ban Tôn giáo Chính
phủ nữa.
Tôi nhớ trường hợp
trên Bảo Lộc cũng vậy, Ban Tôn giáo Chính phủ
không có vai tṛ ǵ cả. Thành ra tôi cho rằng đă là Ban Tôn
giáo Chính phủ th́ anh phải khách quan, phải nh́n nhận
vấn đề một cách trung thực chứ không phải
v́ anh là Ban Tôn giáo Chính phủ mà anh đứng về phía nhà
nước, hay là anh bị vô hiệu hóa, hoặc anh
thờ ơ không có ư kiến ǵ cả th́ như vậy
sẽ rất là tai hại và vai tṛ của Ban Tôn giáo CP
sẽ rất h́nh thức không có ư nghĩa thực tiễn
ǵ.
Mặc
Lâm: Cho tới nay nhiều
người bị bắt và giam giữ quá thời hạn
quy định của luật cho phép mà thân nhân của
họ không biết tin tức cũng như sự sống
chết của họ điển h́nh như trường
hợp của blogger Điếu Cày. Dưới quan
điểm của một luật gia th́ việc này có
thể chấp nhận hay không và nếu không th́
điều ǵ khiến ông quan ngại nhất?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Tôi cho rằng
việc bảo vệ quyền công dân là vấn đề
rất lớn hiện nay. Chủ tịch HCM đă nói
nếu chúng ta có độc lập mà nhân dân không có tự do
hạnh phúc th́ cái độc lập đó không có ư nghĩa
ǵ. V́ vậy khi chúng ta độc lập rồi th́ các
quyền tự do dân chủ của người dân phải
được tôn trọng theo luật pháp.
Tôi phản đối bất
cứ những ai bị bắt quá luật định,
bị bắt không được xử một cách công khai
minh bạch th́ chính bản than nhà nước lại vi phạm
luật pháp th́ điều này không thể chấp nhận
được. Trường hợp anh Điếu Cầy
hay bất cứ người nào cũng vậy thôi, bản
thân tôi phản đối và tôi đề nghị chính
quyền phải hết sức minh bạch và công khai trong
việc bắt bớ giam giữ công dân.
Nếu họ có tội thật
sự th́ phải công khai minh bạch, tội đó là
tội ǵ, bằng chứng ra sao? C̣n nếu không th́ phải
thả họ ngay theo đúng quy định của luật
pháp. Với tư cách quản lư nhà nước mà lại vi
phạm luật pháp th́ không chấp nhận
được.
Mặc
Lâm: Ông đă tiếp xúc với
nhiều người, nhiều giới và chia sẻ
nguyện vọng cũng như ư kiến trái chiều
của họ. Ông đánh giá thế nào về những ư
kiến khác nhau đôi khi gay gắt này?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Tôi nhớ trong
một nghị quyết của Bộ Chính trị
trước đây có nói rằng trong xă hội th́ vấn
đề có những ư kiến khác nhau là việc tự
nhiên, không có ǵ nghiêm trọng cả và phải tôn trọng
những ư kiến khác nhau đó. Tôi nghĩ trong xă hội
dân chủ th́ phải vậy. Nếu chúng ta chỉ một
chiều, chúng ta nói một cách không thật, không có ư
kiến phản biện của người dân, nhất là
giới trí thức th́ xă hội như vậy sẽ đi
đến độc đoán mà chúng ta thường nói
trở thành một nhà nước toàn trị.
V́ vậy chính việc có
nhiều ư kiến khác nhau, có phản biện xă hội và
tạo nên xă hội công dân hiện nay là yêu cầu hết
sức lớn của Việt Nam. Giữa nhà nước
pháp quyền và xă hội dân sự mới có sự giám sát
để đi đến một nhà nước thật
sự dân chủ.
Nếu chúng ta không có ư kiến
đa chiều, ư kiến phản biện xă hội th́ nhà
nước sẽ trở thành độc đoán và các
quyền tự do dân chủ của người dân sẽ
bị hạn chế.
Mặc
Lâm: Thưa ông để tiếp
tục câu chuyện về dân chủ hôm nay, xin
được nêu câu hỏi với ông: hiện nay có
nhiều ư kiến cho rằng Hiến pháp năm 1946 là HP dân
chủ nhất, điều này có ư nghĩa như thế
nào thưa ông?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Hiện nay nhân
dịp sửa đổi Hiến pháp, nhiều trí thức
trong nước cũng đặt vấn đề chính
Hiến pháp năm 1946 là Hiến pháp rất tiến bộ
v́ đă tôn trọng tự do dân chủ của người
dân và chúng ta cần nghiên cứu v́ một số
điều khoản trong Hiến pháp mà hiện nay vẫn
c̣n phù hợp, vẫn c̣n sức sống để tạo
nên một xă hội dân chủ thật sự.
Một sự đồng
thuận trong xă hội thật sự chứ không phải
đồng thuận một cách giả tạo, một
chiều như một số trường hợp hiện
nay.
Mặc
Lâm: Là một luật gia chắc ông
cũng đồng ư rằng có quá nhiều luật
được ghi trong hiến pháp nhưng thiếu văn
bản dưới luật hướng dẫn thực
hiện, như luật biểu t́nh chẳng hạn. Hay có
văn bản nhưng lại sai lệch nội dung một
cách nguy hiểm. Đây có phải là sự tŕ hoăn cố t́nh
của các cơ quan trách nhiệm nhằm bảo vệ
quyền lợi hay lợi ích nhóm của họ hay không
thưa ông?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Tôi cho rằng Hiến
pháp là văn bản cao nhất, do đó nếu có văn
bản hướng dẫn hay văn bản dưới
luật th́ phải tôn trọng những điều
khoản trong Hiến pháp. Có trường hợp văn
bản hướng dẫn lại đi ngược
lại cái tinh thần của Hiến pháp, của các bộ
luật cơ bản.
Những văn bản
dưới luật là cần thiết nhưng tôi nghĩ
nên hạn chế, bởi v́ đôi lúc nó đi ngược
lại Hiến pháp và các bộ luật cơ bản.
Một số bộ luật
cơ bản đă ghi rất cụ thể rồi, ví
dụ tôi nói vấn đề biểu t́nh. Đây là cái
quyền của người dân, bây giờ chúng ta phải
cần có luật để thể chế hóa, cụ
thể thêm về luật biểu t́nh th́ rất cần
thiết th́ mới đáp ứng được yêu cầu
của người dân.
Trong khi đó th́ Quốc hội
lại có những cái luật vớ vẩn như Luật
nhà văn, trong khi một số luật mà Quốc hội
đặt vấn đề như luật Trưng cầu
dân ư, Luật biểu t́nh và một số luật cần
thiết khác th́ lại không làm.
Tôi cho là những văn bản
nào đi ngược lại với Hiến pháp th́
người dân có quyền tự ḿnh áp dụng những
điều khoản đă quy định trong các luật
cơ bản. C̣n những văn bản hướng
dẫn dưới luật mà đi ngược lại
hiến pháp th́ chính nhà nước và chính phủ đă vi
phạm những văn bản cao nhất tức là bộ
luật cơ bản.
Mặc
Lâm: Theo ông th́ cách cảm nhận và ư
thức dân chủ trong dân chúng nói chung và cán bộ
đảng viên nói riêng có theo định hướng
của đảng hay họ ư thức theo cách riêng?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Tôi cho rằng
hiện nay trào lưu dân chủ tiến bộ trên thế
giới người dân VN ta cũng hiểu rất
nhiều, bởi v́ các phương tiện Internet, những
thông tin rất phong phú và người dân thấy rằng nó
là khuynh hướng không thể nào đi ngược
lại. Nếu đổi mới về kinh tế mà không
đổi mới chính trị để có xă hội dân
chủ th́ sẽ đi đến chỗ kinh tế khó phát
triển nhưng mà những lợi ích th́ lại thuộc
về các nhóm, vào tay các cá nhân chứ không đem lại
lợi ích cho quần chúng.
Ví dụ bây giờ nhà
nước đang chủ trương tái cơ cấu
hệ thống ngân hàng nhưng thật ra chính những ngân
hàng nó làm ẩu, nợ xấu tràn ngập, bây giờ
lại lấy tiền dân để giải cứu ngân hàng
đó th́ rất vô lư. Nó tương tự như
trường hợp ở Mỹ.
Tôi tiếp xúc rất nhiều
tầng lớp, người ta thấy rằng vấn
đề sinh tử, sống c̣n hiện nay là dân chủ và
tiếng nói của người dân sẽ quyết
định v́ Quốc hội, các tổ chức MTTQ, các
đoàn thể hiện nay c̣n rất h́nh thức.
Tôi tham dự rất nhiều
cuộc họp th́ thấy bản thân Đảng CSVN
cũng đánh giá vai tṛ hiện nay là h́nh thức.
Điều này sẽ tạo nên bầu không khí mất dân
chủ và người dân thấy rằng không thể yên tâm
sống trong một xă hội không được luật
pháp bảo hộ.
Mặc
Lâm: Theo nhận xét của ông th́
người dân hiện nay có cho rằng việc trực
tiếp tranh luận hay phản biện một vấn
đề ǵ đó với một ông chủ tịch Xă hay
Phường là quyền mà họ được HP bảo
vệ hay không?
Ô.
Lê Hiếu Đằng: Thật ra
họ có ư thức về việc đó nhưng bây giờ
trong xă hội Việt Nam có một vấn đề
lớn là họ sợ. Họ sợ bởi v́ đă có
những trường hợp không biết lư do ǵ mà họ
bị bắt, bị đe dọa, thậm chí con cái họ
bị uy hiếp.
Có những người đi
biểu t́nh vừa rồi th́ bị đối xử
như vậy thành ra vấn đề là họ rất
muốn nhưng không dám. Chẳng hạn chung quanh vấn
đề ruộng đất, đất đai là vấn
đề rất lớn. Họ muốn đấu tranh
để bảo vệ quyền lợi của họ
nhưng lại không dám.
Nếu trong một xă hội tôn
trọng những cái quyền của người dân
thật sự th́ sẽ có những người
đứng ra để mà đấu tranh phản biện
lại với chính quyền, và tôi cho cái chuyện này là nên,
miễn họ đấu tranh trong ṿng trật tự, không
làm xă hội rối loạn, không có những hành
động quá khích th́ như vậy chính quyền phải
tôn trọng và xem đó là thước đo ḷng dân
đối với chủ trương chính sách của nhà
nước chứ không nên xem đó như là một
việc cấm kỵ.
Mặc
Lâm: Xin cám ơn ông.
VRNs (13.11.2011).
Sau quăng thời
gian lặng từ biến cố DCCT Thái Hà và Toà Khâm Sứ,
năm 2008. Nay “chính quyền Hà Nội” giở lại tṛ
cũ.
Để định
hướng dư luận, họ dùng truyền thông
quốc doanh, với nhóm văn nô, lấy ư kiến của
vài kẻ nô dịch, đăng lên báo gọi là dư luận
“quần chúng nhân dân”. Kiểu như bà Nguyễn Thị Lư,
Phó Chủ tịch Hội Phụ nữ phường Quang
Trung phát biểu trên báo Hà Nội Mới (HNM) với tựa
đề “Về việc xây dựng Trạm xử lư
nước thải Bệnh viện đa khoa Đống
Đa: Cấp thiết, không thể chậm trễ”
đăng ngày 29-10-2011 lúc 06:32: “Là
những người đại diện cho một tôn giáo,
thường xuyên rao giảng đạo đức cho giáo
dân, nhưng hành động của những vị
đứng đầu Nhà thờ Thái Hà lại ngược
lại với những điều họ nói. Chúng tôi
rất buồn khi những hành vi của họ gây mất
đoàn kết trong cộng đồng. Ai cũng có quyền
công dân khi sinh sống trên một đất nước ḥa
b́nh như VN, nhưng là công dân dù ở đâu, làm ǵ cũng
phải có nghĩa vụ tôn trọng và nghiêm chỉnh
chấp hành pháp luật. Những người đứng
đầu Nhà thờ Thái Hà sẽ nghĩ sao khi những
hành vi thiếu tôn trọng pháp luật của họ
đang ảnh hưởng xấu đến con em chúng ta.
Các em sẽ định h́nh nhân cách thế nào khi chứng
kiến những hành vi gây mất đoàn kết trong
cộng đồng như vậy”.
Sau
đó vào ngày 03-11-2011 bà Lư xông vào DCCT Thái Hà cầm loa
thực hiện hành vi khủng bố và mạt sát tu sỹ
DCCT. Hành vi này được báo mạng gọi là “côn
đồ nhân dân”, v́ chưng côn đồ cũng c̣n
chừa nơi Linh thánh. Với tư cách như vậy th́
hiểu ǵ lư sự và đạo đức mà phát biểu
về nhân cách.
Nếu nói về nhân cách th́ bà
ấy nên hỏi chủ tịch Nguyễn
Tường Tô và hiệu trưởng Sầm Đức
Xương. Hỏi ngành giáo dục
tại sao ngày càng nhiều nữ sinh trung học hội
đồng hành hạ một nữ sinh khác, lột cả
y phục để quay phim tung lên mạng làm nhục
người khác. Chỉ cần vô Google gơ “nữ sinh
đánh nhau lột áo” th́ trong ṿng 0,11 giây sẽ có khoảng
1.710.000 kết quả. Đó là nhân cách ǵ hỡi quần
chúng nhân dân Ng. Thị Lư.
Và “quần chúng nhân dân”
đại diện cho nam giới là ông Trịnh Cuông, cán
bộ hưu trí phường Vĩnh Hưng, Hoàng Mai: “Thế hệ chúng tôi đă
cống hiến và hy sinh không tiếc máu xương cho
độc lập dân tộc và toàn vẹn lănh thổ
của Tổ quốc Việt Nam. Bạn bè tôi, gia đ́nh
tôi vẫn c̣n những người thân hy sinh, hiện
đang nằm lại nơi góc rừng, con suối nào
đó mà chưa t́m được. Ai cũng hiểu giá
trị to lớn của cuộc sống hôm nay có được
là do đâu. Vậy mà thật buồn khi đang có một
nhóm người đi ngược lại lợi ích dân
tộc, gây chia rẽ khối đại đoàn kết
bằng những đ̣i hỏi vô lư. Chúng tôi đề
nghị phải xử lư nghiêm khắc để bảo
đảm tính nghiêm minh của pháp luật.” Nếu
đặt câu nói này trong bối cảnh hiện nay của
Đất nước th́ quả là đúng quá rồi.
Thế hệ của ông hy sinh không tiếc máu xương
cho độc lập dân tộc và toàn vẹn lănh thổ
của Tổ quốc Việt Nam. Nhưng nay biên giới
trên đất liền mất vào thiên triều Phương
Bắc là bao nhiêu. Ngư dân đánh bắt trên vùng biển
của Việt Tổ ngàn đời đề lại th́
bị “Tàu lạ” sát hại, cướp bóc đến
bước đường cùng. Vậy nhóm người nào
đi ngược lại lợi ích dân tộc? Vậy ai
sẽ xử nhóm này theo pháp luật?
Trước đây đă có
một vị cán bộ về hưu lột huy
chương đeo trên ngực giả làm giáo dân Thái Hà
để đài truyền h́nh VTV phỏng vấn nhằm
bịp dư luận, nhưng không may cho họ, đă
bị một người quay phim nghiệp dư quay được
đưa lên mạng. Để xem lại đoạn phim
này chỉ cần vào Google gơ “bắt quả tang bộ
đội giả giáo dân trong cuộc phỏng vấn”, th́
sẽ tỏ tường hành vi bỉ ổi của cái
gọi là “quần chúng nhân dân”.
Trong ṿng hai ngày 27-10-2011 và
29-10-2011 có đến ba bài báo của HNM mạt sát các linh
mục và tu sỹ DCCT Thái Hà, họ tiếp tục dùng
đài truyền h́nh VTV để định hướng
dư luận với bổn cũ soạn lại. Nhưng
khi được các trang mạng trả lời có lư có t́nh
th́ mọi mưu chước đều thất bại. Dùng
mưu không được, họ dùng sức.
Có chính quyền nào mà công an
đứng nh́n bọn côn đồ gây hấn với
người dân b́nh thường, nếu không muốn nói là
lương thiện?
Một chính quyền đúng
nghĩa của nó, nếu thấy bọn côn đồ thanh
toán lẫn nhau cũng phải ngăn chặn. Huống
hồ là trong sự kiện nói trên, họ gọi là
“quần chúng tự phát” bức xúc trước thái
độ của các tu sỹ và giáo dân nên họ đến
để bày tỏ bức xúc. Ngoài công an có sắc phục
hẳn hoi, c̣n tầng lớp an ninh ch́m và cả đội
ngũ quay phim chuyên nghiệp th́ thử hỏi Công lư ở
đâu? Đó phải chăng là “hữu dũng vô mưu”?
Ngọc Linh