Hăy
giải oan nghiệt cho ḍng họ Nguyễn Tất
(Phần I)
Thiên Đức
I/ Sơ lược câu chuyện
Vào năm 1997 nhân vật Nguyễn Tất Trung tức Vũ
Trung là con ruột của ông Hồ Chí Minh (?)
được phổ biến bắt đầu từ
một đoạn văn trong cuốn “Đêm Giữa Ban ngày”, (tr. 605- 609), tác giả
Vũ Thư Hiên, qua lời kể của ông Nguyễn
Tạo:
Cô Xuân rất xinh gái, da trắng nơn, miệng tươi
như hoa, được Ban bảo vệ sức khỏe
Trung ương tuyển vào trông nom sức khỏe cho Bác
Hồ... khoảng năm 1955...
- Cùng được Trần Đăng Ninh tuyển một lúc
với cô Xuân c̣n có hai người em gái cô ta, một em
ruột, một em họ, cũng là con cái gia đ́nh gốc
gác cách mạng cả. Họ được bố trí
ở trong một ngôi nhà ở phố Hàng Bông Thợ
Nhuộm, sát đường Quang Trung. Thông
thường, Trần Quốc Hoàn tự thân đưa cô
Xuân vào gặp Bác rồi đưa về...
- Mỗi lần như vậy bà ta ở lại bao lâu?
Không chừng, có khi chỉ một đêm, có khi đôi ba
hôm... Cô Xuân rất được ḷng Bác.
Họ có với nhau một con trai,
được đặt tên là Trung, Nguyễn Tất Trung.
Về sau trước khi Bác mất Bác ủy thác thằng
Trung cho Vũ Kỳ chăm sóc, coi như con nuôi...
|
Vợ
chồng Nguyễn Tất Trung - Lưu Thị Duyên cùng con
là Nguyễn Thanh Trung (bên phải) tại gia đ́nh ông
Vũ Kỳ vào năm 1998 (người có râu trắng
dài là ông Vũ Kỳ) - Nguồn: Đối thoại |
- Ai đă giết bà Xuân?
- Đừng vội, ta hăy ghi nhận sự việc này: vào
một buổi sáng mùa xuân năm 1957, người ta
thấy có xác một người đàn bà bị xe ô tô
đụng chết ở dốc Cổ Ngư lên Chèm (14).
Xác chết được đưa vào bệnh viện
Việt Đức, được nhận dạng. Đó chính là cô Xuân. Nhưng xác không
được mổ theo thường
lệ, mà bị chôn cất vội vă, theo lệnh của
Trần Quốc Hoàn. (...)
- Chưa hết, sau, em ruột của cô Xuân bị
điều đi học một lớp y tá ở Thái Nguyên,
rồi bị đưa về Cao Bằng điều
trị bệnh... thần kinh. Ít lâu sau xác cô nổi lên
ở một cây cầu trên sông Bằng Giang... Cô em gái họ cũng biến mất. Như
vậy là cùng một thời gian, cùng một sự
việc, có tới ba người thiệt mạng.
- Những đầu mối đều bị bịt ?
- Tất nhiên.
- Tại v́ thủ phạm là một nhân vật quá to
để có thể đụng tới.
- Trần Quốc Hoàn?
- Phải - ông thở dài...
- Và Trung ương im lặng?
Nhân chứng Nguyễn Minh Cần, cựu Phó Chủ
Tịch Ủy Ban Hành Chánh Tp. Hà Nội cũng đă xác
nhận trong bài viết: “Vài mẩu chuyện về cuộc đời
Hồ Chí Minh”. Có một chi tiết đáng chú ư là:
Nhưng sáng hôm đó, tôi nhớ là vào đầu xuân, tôi
phải đến thường trực tại Ủy ban,
th́ anh Nguyễn Quốc Hùng, ủy viên trong Ủy ban,
phụ trách văn pḥng, bước vào pḥng tôi, hồi
hộp nói: “Báo cáo anh có một việc xảy ra, có một
người đàn bà bị xe ô tô cán ở đoạn
đường Nhật Tân phía đi lên Chèm...”. Tôi
đưa mắt nh́n Quốc Hùng, có vẻ hơi ngạc
nhiên, nhưng không nói ǵ. Ngạc nhiên v́ trong óc tôi thoáng
một ư nghĩ, xe ô tô cán người
ở Hà Nội chẳng phải là chuyện ǵ hiếm, sao
anh ấy lại báo cáo với ḿnh. Tôi im
lặng chờ đợi. Quốc Hùng nói tiếp:
“Nhưng mà, anh à, theo sự điều tra th́ không phải
là xe cán người, mà làm ra vẻ xe cán người...”. Dừng lại một lúc, anh nói thêm: “Mà...
theo báo cáo th́ chiếc xe ấy lái chạy từ Chủ
tịch phủ ra...”. Mấy
tiếng cuối cùng “từ Chủ tịch phủ ra”
đă gây cho tôi một cảm giác thật mạnh.
Hôm sau, gặp lại, tôi hỏi th́ Quốc Hùng cho biết:
đă báo cáo rồi và anh Tuyên bảo anh sẽ trực
tiếp làm việc với anh Thân (Lê Quốc Thân,
hồi đó là giám đốc Sở công an Hà Nội,
về sau được thăng chức thứ
trưởng Bộ công an). Khoảng một tuần sau,
nhân gặp Trần Danh Tuyên, bí thư
Thành ủy kiêm phó chủ tịch Ủy ban hành chính thành
phố, tôi tranh thủ hỏi về vấn đề
đó, th́ anh ta lạnh lùng gạt đi: “Thôi, việc
đó xong rồi”.
Đến năm 1983, xuất hiện một lá
thư của một thương binh kêu oan cho cái chết
của người yêu là Nguyễn Thị Vàng có quan
hệ gắn bó với cái chết của Nông Thị Xuân:
Đầu năm 1955 cô Xuân được về gặp Bác
Hồ. Bác Hồ định lấy cô Xuân làm vợ chính
thức. Mấy tháng sau chị Xuân xin cho em
cùng về ở trên gác nhà 66 Hàng Bông Nhuộm, Hà Nội.
C̣n tầng dưới th́ cho ông Nguyễn Quư Kiên, Chánh
văn pḥng Thủ tướng phủ ở.
Cuối năm 1956 chị Xuân sinh được một
cậu con trai. Cụ Hồ đặt tên là
Nguyễn Tất Trung. Em có nhiệm
vụ bế cháu.
Ông Bộ trưởng Công an có nhiệm
vụ quản lư chị Xuân nên thường đến
luôn. Nhưng một buổi tối vào khoảng mồng 6
hay mồng 7 tháng 2 năm 1957, ông Hoàn tới, ngồi nói chuyện
vu vơ một tí rô i nắm tay chị Xuân, kéo vào một
cái buồng xép, từ cầu thang đi lên, vật chị
Xuân lên một cái giường nhỏ, định hăm
hiếp. Chị Xuân bị nhét khăn vào
miệng nhưng vẫn ú ớ la lên. Em
hoảng sợ la tru tréo. C̣n chị Nguyệt sợ
quá, rúm người lại ngồi một góc tường.
Nghe tiếng cửa sổ nhà dưới xô sầm vào
tường, lăo Hoàn bỏ chị Xuân ra, rút khẩu súng
lục trong túi áo hoa lên nói to: “Chúng mày im mồm, không ông cho
chết hết” rồi hầm hầm chạy xuống
thang ra ô tô chuồn.
Chị Xuân thất thểu đi ra khóc nức nở, ôm
choàng lấy em. ...
Nhưng chỉ được mấy hôm sau chị nghe
tiếng giầy đi nhè nhẹ lên gác, chị chạy ra
th́ thấy nó đi lên nhếch mép cười một cách
xỏ lá. Nó chào chị rồi đi thẳng vào nhà, nó ôm gh́
lấy chị vào ḷng rồi hôn chị. Chị xô nó ra nói:
“Không được hỗn, tôi là vợ ông chủ tịch
nước”. Nó cười một cách nhạo báng: “Tôi
biết bà to lắm nhưng sinh mệnh bà nằm trong tay
tôi”. Rồi nó lại nói: “Sinh mệnh tất cả dân
tộc Việt nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà
bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt ở tù,
thủ tiêu đứa nào tùy ư. Và tôi nói cho bà biết cụ
già nhà bà cũng không ngoài tay với của tôi.”
Rồi nó rút khẩu súng lục dí vào ngực chị. ...
Rồi nó nằm đè lên hiếp chị.
Chị xấu hổ lấy tay che
mặt. Nó kéo tay chị nói: “Thanh niên nó
phục vụ không khoái hơn ông già mà c̣n vờ làm gái”.
Rồi từ đó chị biến thành
một thứ tṛ chơi của nó. Thấy bóng dáng nó
chị như một con mèo nh́n thấy con cọp, hồn
vía lên mây. Nó muốn làm ǵ th́ tùy ư nó. Trong
mấy tháng trời chị tính quẩn lo quanh, không biết
tâm sự với ai mà không làm sao thoát khỏi nanh vuốt
của nó. Nhớ lại lời nói của bà già, chị
liền xin bác cho hai em về đây, mong tránh
được mặt nó.
Chị Xuân nói: “Sau ngày sinh cháu Trung, chị thưa với
Bác, bây giờ đă có con trai, xin bác cho mẹ con ra công khai”.
Bác nói: “Cô xin như vậy là hợp t́nh, hợp lư. Nhưng
phải được Bộ Chính Trị đồng ư,
nhất là mấy ông Trường Chinh, Lê Đức Thọ,
Hoàng Quốc Việt đồng ư mới được.
Do đó cô đành phải chờ một thời gian
nữa”.
Mấy tuần trước Bác lại hỏi chị: “Các
cô ở đó có nhiều người lạ tới thăm
phải không?”. Chị thưa: “Ba chị
em không có ai quen biết ở Hà Nội. C̣n bà
con ở Cao Bằng không biết chị em ở đâu.”
Bác nói: “Không nhẽ ông Bộ Trưởng Công an nói dối”.
Đến độ một tuần sau, vào 7 giờ tối
ngày 11 tháng 2 năm 1957, ngày em c̣n nhớ như đinh
đóng cột. Một chiếc xe com măng ca
thường đón chị Xuân lên gặp bác Hồ, anh Ninh
xồm, người bảo vệ Trần Quốc Hoàn
chuyển lên bảo vệ Bác, vào gặp chị Xuân nói lên
gặp Bác. Chị Xuân mặc quần áo, xoa nước hoa
rồi ra đi. Sáng hôm sau, 12 tháng 2, một nhân viên Công an Hà
Nội đến báo tin chị Xuân gặp tai
nạn ô tô chết rồi, hiện c̣n để ở nhà
xác bệnh viện Phủ Doăn. Em hốt hoảng
đưa cháu cho Chị Nguyệt, ra lên xe
Công an vào bệnh viện. Em không
được vô nhà xác, họ nói c̣n mổ tử thi.
Lên một pḥng chờ em thấy trong pḥng đă khá đông
người: Công an, Ṭa án, Kiểm sát viên. Sau một
tiếng, hai bác sĩ, một cán bộ Công an, một
kiểm sát viên lên pḥng chờ, đem theo
một tờ biên bản đọc to lên cho mọi
người nghe. Tử thi thân thể không có thương
tích ǵ, thấy rơ không bị tai nạn ô
tô và cũng không phải bị đâm chém đánh
đập ǵ. Mổ tử thi trong cơ thể lục
phủ ngũ tạng cũng không có
thương tích ǵ. Dạ dầy không có
thức ăn, không có thuốc độc. Tử cung không có tinh trùng biểu thị không
bị hiếp dâm.
Duy chỉ có xương đỉnh
đầu bị rạn nứt. Mổ sọ năo không
c̣n óc, mà chỉ c̣n nước nhờn chảy tuôn ra. Bác sĩ tuyên bố đây có thể bị trùm
chăn lên đầu rồi dùng búa đánh vào giữa
đầu.
Trước sự kiện này, báo chí quốc
nội, và nhất là nhà cầm quyền cộng sản hoàn
toàn im lặng. Câu chuyện rơi vào huyền thoại
(?) cho đến:
- Ngày 24/12/2007 báo Đại Đoàn Kết trong bài “Chính quyền xử lư chưa nghiêm” của
Lưu Tiến Đạt”.
- Ngày 8/01/2008 báo đời sống và pháp luật viết:
Pḥng xây đựng đô thị quận Đống Da (Hà
Nội): “Sao không làm theo luật”,
tác giả L.N.
- Ngày 16/01/2008 Báo Kinh Tế và Đô Thị có bài viết: “Không dược xây dựng trên... chính
đất của ḿnh”, tác giả Phương Lâm.
- Ngày 18/01/2008 báo Hà Nội Mới viết: “Đất hợp
pháp muốn xây dựng: Đợi xem xét”, tác giả
Trần Văn.
Nhân vật Vũ Trung đă thật sự xuất hiện
trong tất cả các bài báo trên đều có nội dung liên
quan đến một tranh chấp nhỏ về quyền
sử dụng đất của phần lô gia có diện
tích 4,2 m2 với ông Lưu Tiến Đạt. Một vụ
tranh chấp b́nh thường không có ǵ đáng để
ầm ỹ.
Những người quan tâm đến thời sự
Việt Nam đặt câu hỏi: Tại sao hàng ngàn dân oan
mất đất, mất cả cuộc đời thanh
xuân để đi khiếu kiện về tranh chấp
đất xảy ra công khai giữa ḷng thủ đô Hà
Nội từ năm này đến năm khác, mà báo chí
Việt Nam chẳng hề quan tâm đến. Vậy mà,
chỉ có 4 mét vuông đất tranh chấp giữa hai gia
đ́nh tư nhân trong một thời gian ngắn lại
được 4 tờ báo đầu ngành quan trọng
tại thủ đô Hà nội với 4 tác giả khác nhau
chiếu cố rất tận t́nh, các cơ quan nhà
nước cũng sốt sắng trả lời nội
vụ trong thời gian kỷ lục chưa đến 3
tuần lễ - là một điều bất thường
đáng suy gẫm.
Vụ tranh chấp này có giá trị kinh tế rất
nhỏ, vậy không thể nói v́ tiền, v́ tham nhũng
hối lộ mà các phóng viên báo hay cán bộ nhà nước
hăng say giải quyết nội vụ. Tại
sao có nghịch lư như vậy?
Đó là v́ nhân vật chính trong vụ kiện là Vũ Trung
tức là Nguyễn Tất Trung là người c̣n sống
sót trong vụ án chưa được
xét xử nói trên. Ngoài ra cũng c̣n những yếu tố
khác như là:
Địa chỉ tranh chấp chính là ngôi nhà cũ của ông
Vũ Kỳ cựu thư kư riêng lâu
năm của ông Hồ Chí Minh, cũng là cha nuôi của
Nguyễn Tất Trung. số 102 khu
tập thể Ủy Ban Khoa học Nhà Nước, trong ngơ
Trịnh Hào 1 (thuộc phường Hàng Bột, quận
Đống Da, Hà Nội).
Nếu Nguyễn Tất Trung không phải là con ông Hồ Chí
Minh. Vậy Trung là ai? mà với lư
lịch là con mồ côi liệt sĩ, thất học làm
bảo vệ kho băi, chưa một ngày đi lính mà lại
được phong hàm cấp tá, đủ tiêu chuẩn cấp
nhà theo nghị đinh 61/NĐ-CP (Chú ư là nghị định này
thuộc vào loại phổ biến hạn chế, không
được công bố trên trang web chính thức của
chính phủ CS).
Những nghi vấn đó đă được làm sáng
tỏ qua bài báo: “Không thể để bất công kéo dài
đến vậy” của tác giả Bùi Tín.
Tác giả đă đưa ra những h́nh
ảnh cụ thể thuyết phục đây là một câu
chuyện có thực, cần được xử lư,
trả lại thân phận chính thức cho Nguyễn Tất
Trung.
|
Bà Nông
Thị Xuân (1956) - Ảnh tư liệu |
Điều quan tâm đầu tiên là tất cả t́nh tiết
vụ án Nông Thị Xuân đều
được thuật lại của người ngoài
cuộc như ông Nguyễn Tạo hay người
thương binh. Do đó cần phải phân định rơ
ràng điều nào là sự thật, và điều nào là nghi
vấn, hư cấu cần tranh luận.
Những sự thật trong vụ án:
• Nông Thị Xuân, Nguyễn Thị Vàng, cô Nguyệt là
những nhân vật có thật chứ không phải hư
cấu, là nạn nhân chết oan chưa được
điều tra xa xử theo luật pháp Việt Nam hiện
hành.
• Xác Nông Thị Xuân được Công An
cho mổ khám nghiệm, sau đó đă không trả lại
cho thân nhân mai táng b́nh thường.
• Vũ Trung tức là Nguyễn Tất Trung, hiện nay
đă lộ diện công khai trên báo chí Việt
• Nguyễn Tất Trung là con ruột của Nông Thị Xuân.
Chỉ cần với 4 điều sự thật trên
đây, theo hiến pháp và luật pháp Việt Nam, nhằm
giải tỏa oan khiên cho cả ḍng họ ḿnh, Nguyễn
Tất Trung có đủ tư cách và có quyền khởi
kiện ba vụ án riêng biệt, cùng một lúc tại các
nơi khác nhau như sau:
• Vụ kiện t́m cha
• Vụ kiện đ̣i xác mẹ
• Vụ kiện kêu oan cho mẹ.
II/- Vụ án “t́m cha”
Nói theo ngôn ngữ luật học của
miền
Trước khi vào chi tiết, cần đánh
tan một ngộ nhận trong nhiều người
từng quan tâm đến t́nh h́nh chính trị Việt
• Trường hợp tờ hôn thú của Tăng
Tuyết Minh và Lư Thụy (biệt danh của Hồ Chí
Minh). Có nhân chứng vật chứng đầy đủ,
thế mà đảng CSVN bưng bít sự thật và im lặng
không tỏ một thái độ nào cả. Điều
này không có nghĩa là bác bỏ, tờ hôn thú này tự nó
đă có giá trị pháp lư và mang tính lịch sử gắn
liền với cuộc đời Hồ Chí Minh, không tùy
thuộc vào ư chí của đảng CSVN.
Theo luật pháp Việt
Điều 2.
Những nguyên tắc cơ bản của
chế độ hôn nhân và gia đ́nh
...5. Nhà nước và xă hội không thừa nhận
sự phân biệt đối xử giữa các con, giữa
con trai và con gái, con đẻ và con nuôi, con
trong giá thú và con ngoài giá thú.
Cho dù đảng CSVN im lặng hay bác bỏ, điều này
không có giá trị ǵ để tước đoạt đi
nhân thân chính thức của Nguyễn Tất Trung.
Đảng CSVN cũng không thể lấy cớ là ông Hồ
Chí Minh đă chết, cũng như lúc c̣n sống Hồ Chí
Minh đă không nuôi dưỡng Nguyễn Tất Trung là
một h́nh thức không công nhận con ruột của ḿnh. Điều này hoàn toàn sai. Luật Hôn nhân và gia
đ́nh năm 2000 đă qui định rơ ràng theo:
Điều 65: Quyền nhận cha, mẹ
1. Con có quyền xin nhận cha, mẹ của ḿnh, kể
cả trong trường hợp cha, mẹ đă chết.
2. Con đă thành niên xin nhận cha, không đ̣i
hỏi phải có sự đồng ư của mẹ; xin
nhận mẹ, không đ̣i hỏi phải có sự
đồng ư của cha.
Vấn đề c̣n lại được đặt ra,
ông Hồ Chí Minh đă chết vậy ai là người có
quyền thừa kết chính thức theo
luật pháp và hiến pháp Việt
Hồ Chí Minh chết đi để lại
di chúc, nhưng không nói đến tài sản của ḿnh
(từ tinh thần lẫn vật chất), vậy
những tài sản này có phải đương nhiên
thuộc về đảng CSVN hay không?
Theo Bộ luật dân sự, điều 675:
Những trường hợp thừa kế theo pháp
luật
2. Thừa kế theo pháp luật cũng được áp
dụng đối với các phần di sản sau đây:
a) Phần di sản không được định
đoạt trong di chúc;
Điều 676:
Người thừa kế theo pháp luật
1. Những người thừa kế theo pháp luật
được quy định theo thứ tự sau đây:
a) Hàng thừa kế thứ nhất gồm: vợ,
chồng, cha đẻ, mẹ đẻ, cha nuôi, mẹ
nuôi, con đẻ, con nuôi của người chết;
b) Hàng thừa kế thứ hai gồm: ông nội, bà
nội, ông ngoại, bà ngoại, anh ruột, chị
ruột, em ruột của người chết; cháu
ruột của người chết mà người chết
là ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại;
Như vậy đảng CSVN không có quyền thừa
kế những tài sản của Hồ Chí Minh không
đề cập trong di chúc mà phải trả lại cho con
cháu, ḍng họ Hồ Chí Minh (nếu phát hiện ra sau này).
V́ thế vụ án “t́m cha” của Nguyễn Tất Trung không
hề mang tính chính trị, nói xấu chế độ mà là
vụ án nhân thân có liên quan đến quyền thừa
kế quan trọng không những cho Nguyễn Tất Trung mà
c̣n cho cả mấy đời con cháu ḍng họ Nguyễn
Tất sau này theo luật định nữa.
Đảng CSVN đă công nhận điều này qua sự
việc các ông tổng bí thư Lê Duẩn, cũng như
Trường Chinh chết th́ tài sản của họ
thuộc về thân nhân gia đ́nh của họ, chứ không
đương nhiên trở thành tài sản của
đảng hay nhà nước.
Ông Hồ Chí Minh cả một đời công hiến cho
đảng CSVN, và đảng đă tồn tại, ăn theo thần tượng, đạo
đức, tư tưởng Hồ Chí Minh. Vậy
tại sao ông Hồ Chí Minh chết đi, di sản
để lại không được truy t́m trả lại
cho người thừa kế chính thức của ông?
Đó chính là một sự bất công trong nội
bộ đảng CSVN, cũng là sự bất công trong ḷng
chế độ.
Đảng CSVN không có quyền xét xử vụ án này, v́
thẩm quyền xét xử vụ án này là của ṭa án nhân
dân Hà Nội theo luật tố tụng dân sự:
Điều 34. Thẩm quyền của Ṭa án nhân dân tỉnh,
thành phố trực thuộc trung ương
1. Ṭa án nhân dân tỉnh, thành phố trực thuộc trung
ương (sau đây gọi chung là Ṭa án nhân dân cấp
tỉnh) có thẩm quyền giải quyết theo thủ
tục sơ thẩm những vụ việc sau đây:
a) Tranh chấp về dân sự, hôn nhân và gia đ́nh, kinh
doanh, thương mại, lao động quy định
tại các điều 25, 27, 29 và 31 của Bộ luật
này.
Điều 25. Những tranh chấp về
dân sự thuộc thẩm quyền giải quyết
của Ṭa án...
5. Tranh chấp về thừa kế tài
sản.
Điều 27. Những tranh
chấp về hôn nhân và gia đ́nh thuộc thẩm
quyền giải quyết của Ṭa án. (...)
4. Tranh chấp về xác định cha, mẹ cho con
hoặc xác định con cho cha, mẹ.
Đảng CSVN đă từng sai lầm khi làm công
việc trái với di chúc Hồ Chí Minh là thiêu xác, nhằm
lợi dụng thân xác này làm b́nh phong cho chế độ.
Th́ cũng chính thân xác sẽ làm bằng
chứng để chứng minh sự thật Nguyễn
Tất Trung có phải là con ruột của ḍng họ
Hồ hay không. Cuộc thử nghiệm
DNA tất yếu phải xảy ra nếu muốn giải
quyết chính xác vụ kiện. Kết
quả sẽ ra sao, đó là chuyện của ngày mai.
Nếu sự thật chứng minh như lời
đồn đoán, th́ đảng CSVN không c̣n
đường chối căi và ngụy biện, phải
đối diện với sự thật và chịu trách
nhiệm về những việc làm đă xảy ra trong quá
khứ, đă bất công đối với ḍng họ
Nguyễn Tất.
Trong thời gian vụ kiện xảy ra,
sẽ c̣n bao nhiêu Nguyễn Tất Trung khác xuất hiện?
Điều cuối cùng, người viết không
đồng quan điểm với tác giả Bùi Tín trong bài
viết “Không thể để bất công đến
vậy” (đă thượng dẫn) là:
“Anh rất ham tin tức trên đời, hằng ngày
đọc các bản tin trên mạng. Anh thông minh,
tư duy đă hồi phục, tự ḿnh biết cách “ra
công khai” như thế nào và từ đó làm chủ
đời ḿnh, không cần ai chỉ vẽ, o ép”.
Nếu hiểu theo đoạn văn này, Nguyễn Tất
Trung hiện nay là một con người trong bóng tối,
với sự nhắc khéo của tác giả là tự ḿnh
biết cách “ra công khai”. Điều này hoàn toàn
không đúng sự thật.
V́ rằng, Nguyễn Tất Trung tức là
Vũ Trung đă là một con người thực tế,
công khai trên báo chí Việt
Nguyễn Tất Trung đă thật sự hiện diện
giữa ánh sáng mặt trời trong cuộc đời này.
Tác giả Bùi Tín có thể lo sợ trách nhiệm về bài
viết của ḿnh qua câu: “Không cần ai chỉ vẽ, o
ép” hay “Có kẻ sẽ lại vu cáo tôi là nói xấu chế
độ, có âm mưu lật đổ và phá hoại”.
Tục ngữ Việt
Hiện nay, Nguyễn Tất Trung là một công dân Việt
Nam, thực sự không c̣n là con người của bóng
tối hay huyền thoại, cũng có nghĩa là Nguyễn
Tất Trung được luật pháp bảo vệ
để hưởng quyền lợi theo luật
định là quyền t́m lại cha ruột của ḿnh,
Nguyễn Tất Trung không phải là đảng viên
đảng cộng sản, cũng không c̣n là cán bộ công
nhân viên nhà nước, v́ thế không cần phải
nhờ ai ban ân huệ và cũng không cần phải xin phép
ai để ra công khai, đi thưa kiện.
Việc làm của Nguyễn Tất Trung hôm nay
không những cho quyền lợi chính đáng luật
định của ḿnh mà c̣n là quyền lợi của con
cháu trong gia đ́nh sau này.
Người cộng sản có câu: “Ở đâu có áp bức
là có đấu tranh”, tác giả Bùi Tín cũng đă xác
nhận:
Đă 51 năm nay, hơn nửa thế kỷ, anh Trung
sống lay lắt về mặt pháp lư, không có giấy khai
sinh thật, không được nhận cha đẻ
của ḿnh, không được nhận mẹ đẻ
của ḿnh,chưa được một lần thăm
mộ và thắp hương trên mộ mẹ; anh không
được về quê hương bản quán quê nội
cũng như quê ngoại để nhận bà con họ
hàng, không được biết, và dù biết cũng không
được nhận ai là ông bà, chú bác, anh chị em, con
cháu ruột thịt của ḿnh.
Đó là một sự áp bức, bất công, v́ thế đă
đến lúc Nguyễn Tất Trung phải tranh
đấu, tự ḿnh công khai đi đ̣i lại nhân thân
của ḿnh qua vụ kiện t́m cha như đă tŕnh bày trên.
Vụ án này sẽ mang tính lịch sử, chính trị, nhân
bản, đạo lư, lương tâm, t́nh người, và
cũng là thách thức nhức nhối đối với
những ai c̣n mang danh là người cộng sản
từng là học tṛ, đồng chí, đồng
đội, hưởng ân huệ hay tôn vinh, ăn theo
thần tượng Hồ Chí Minh, c̣n chút lương tri th́
nên trả lại sự thật cho vụ án.
Vụ án xảy ra cho dù hậu quả chính trị ra sao
chăng nữa, cũng không thể ngăn trở công lư
trả lại nhân thân không chỉ một con người,
một giọt máu hiếm hoi c̣n sót lại mà là cả
một ḍng họ Nguyễn Tất được quyền
tồn tại công khai và công bằng với những ḍng họ
khác lại trên cơi đời này.
Nói một cách ṣng phẳng hơn, những ḍng họ Nông
Đức, Nguyễn Minh, Nguyễn Tấn và những ḍng
họ khác như Lê, Trường, Phan, Vơ... thành công
được ngày hôm nay, đều núp bóng hay nhờ vào
tên tuổi của Hồ Chí Minh tức là Nguyễn Tất
Thành, th́ chí ít cũng nên có một chút đạo nghĩa
tối thiểu là trả lại quyền t́m cha, ông
nội, ông ngoại cho ḍng họ Nguyễn Tất. Nếu
thật sự Nguyễn Tất Trung chính là con ngoại hôn
của Nguyễn Tất Thành.
Giọt máu rơi của ông Hồ hoàn toàn vô tội,
Nguyễn Tất Trung đă không được lựa
chọn ḍng họ để sinh ra, thế mà đă bị
chịu trấn áp, trù dập đau thương hơn 51
năm nay phải chăng là một thời gian quá dài so
với một đời người. Đă
đến lúc phải trả lại công bằng và
đạo lư cho số phận oan khiên này.
(C̣n tiếp)